Trời Đất Tác Thành

Chương 45: Chương 45: Tóc tựa tuyết (3)




Nước lạnh như băng, gần như có thể đem ý thức của toàn thân trở nên tê dại.

Mà khi lòng người đau đến gần như tê dại, lúc không muốn mở ra vách ngăn trái tim, thứ luôn cần đến chính là một cơ hội để cho tình cảm mặc sức thổ lộ.

Doãn Bích Giới nghe được lời nói của anh, nghe được ba chữ kia, cô nhận thấy cảm xúc của mấy ngày nay bị cô che giấu tất cả đau khổ ở phía sau bức tường được xây cao ngất kia, giống như tìm được lối ra để phát tiết.

Cô không hề dự liệu trước bất cứ hậu quả nào vì chắn một phát súng cho anh, cô căn bảo không thể lựa chọn bảo vệ, cũng mất đi cốt nhục trong bụng, dưới tình huống không thể khống chế, cô cho anh một bạt tai, ban đêm của mấy ngày nay, khi ngủ cô có thể cảm giác được ánh mắt anh nhìn cô chăm chú.

Cô sao lại có thể nhẫn tâm rời khỏi anh chứ?

Cô chỉ là thực sự không biết làm sao, cả đời cô cho đến lúc này, chưa bao giờ có người nói với cô, khi mất đi đứa bé của người mình yêu thì cô nên làm thế nào.

Cô biết cô khép kín bản thân là ích kỷ, chỉ khiến anh chịu đựng càng nhiều đau khổ, cô không hận anh, cũng không oán anh, nhưng cô thật sự không có cách nào, ngay cả bản thân cô cũng không khống chế được cảm xúc của mình, vì vậy cô chỉ có thể lựa chọn phớt lờ anh, không cho bản thân nói gì cả, làm ra những việc tổn thương anh, cô cũng biết bệnh mình vừa khỏi, hoàn toàn không thể dầm nước lạnh, nhưng cô chỉ có thể lựa chọn làm vậy để giảm bớt nỗi đau kiềm nén trong lòng mình.

“Bích Giới,” lúc này Kha Khinh Đằng nhẹ nhàng nâng tay, xoay vòi nước sang hướng khác, nước lạnh như băng dần trở nên âm ấm, anh xoa mái tóc đen ướt đẫm của cô lần nữa, nói với cô, “Trước hết em hãy nghe anh nói, có thể chứ? Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”

Trầm thấp mà dịu dàng, dịu dàng đến mức làm cho người ta say mê, gần như đã không giống anh.

“Anh từng nói với em, từ ban đầu anh gặp em ở đoàn tàu bốn mùa, kéo em trở về bên cạnh anh lần nữa, cả một kế hoạch khổng lồ này, là khi em rời khỏi hai năm trước thì anh đã bố trí, nhìn từ bên ngoài, là vì cướp đoạt và bán đấu giá bản danh sách tài nguyên dầu mỏ trong tay liên bang, nhưng trên thực tế tất cả những điều đó chẳng qua là muốn mang em trở về bên cạnh anh.”

“Anh biết, kỳ thật lúc bố trí kế hoạch này, anh cũng đã đánh mất lý trí,” anh trần thuật không nhanh không chậm, “Điều anh muốn chính là em, mà anh cho rằng, cũng chỉ có thể dùng phương thức giữ lại cực đoan như vậy, ép em cùng anh chịu đựng đau khổ và mạo hiểm, để em dựa vào anh lần nữa, mới có thể đem trái tim đã chết của em giữ lại bên anh.”

“Lúc ở sân bay Nice em lựa chọn đi theo anh, anh đã biết em đang dần dần tiếp nhận anh, vì vậy sau lần đầu tiên chúng ta hoan ái ở Ai Cập, anh liền chú ý, cố ý muốn để lại một đứa bé trong người em,” nụ hôn của anh lạnh lẽo, nhưng khi dừng ở gương mặt cô thì lại khiến cô có cảm giác nương tựa vào nhau để tồn tại, “Bởi vì nếu cho đến cuối cùng, em vẫn muốn rời khỏi anh, khi anh cùng đường bí lối, anh còn có thể dùng đứa bé để trói chặt em.”

“Phải, anh rất đê tiện, em xem, giống như lời em nói, anh là tập hợp của tất cả vô liêm sỉ trên thế giới này mà trưởng thành.” Anh thẳng thắn lặp lại lời cô đã từng nói, trên khuôn mặt lạnh lùng còn nhếch lên một nụ cười nhạt.

Cô lắng nghe lời nói của anh, nhìn đôi mắt anh gần trong gang tấc, cảm thấy trái tim mình như bị người ta dùng sức gõ vào.

“Anh cho là, dùng đứa bé thì thật sự có thể trói chặt em sao?...” Anh tạm dừng, cô liền khàn giọng, đỏ mắt nói.

“Bất luận có được hay không, nhưng ít nhất có thể ảnh hưởng đến quyết định của em.” Anh không do dự mà trả lời, “Khi đối mặt với em, anh hoàn toàn không tin tưởng chính mình.”

Anh nói anh không tin tưởng.

Một người ở trong thế giới màu đen có thể thao túng dấy lên một cuộc chiến tranh, lại nói với cô, anh không có lòng tin vào việc giữ lại cô.

“Anh rất hiểu rõ, kế hoạch của anh cuối cùng có thể hoàn toàn thành công giữ lại em và trái tim của em, là dựa vào sự chân thành của em, em chấp nhận tất cả mưu tính của anh, là bởi vì sự bao dung của em đối với anh.”

Sương mù bên trong ánh mắt anh, nhìn qua có chút mông lung, “Doãn Bích Giới, anh là một người khá tự phụ, chỉ có khi đối mặt với em thì anh mới không như vậy, tất cả những thứ khác anh đều cho rằng mình có thể nắm trong tay.”

Cô hiểu được ý của anh.

“Cho nên, khi anh nghĩ rằng em có con, tất cả đều đã xác định, anh tưởng rằng mình có thể bình an dẫn em quay về New York, bình an để đứa bé chào đời, nhưng kết quả lại là anh thất bại, anh dùng đứa con đầu tiên của mình trả giá cho sự tự phụ của cả đời anh đến nước này.”

“Anh không yêu cầu sự tha thứ của em, bởi vì sai lầm này vĩnh viễn không được tha thứ.”

Lời nói của anh trôi chảy mà bình tĩnh, nhưng cô lại nghe ra sự tự trách chôn sâu trong đó —— nỗi đau khổ và tự trách xâm nhập xương tủy.

Cô biết, để một người kiêu căng ngạo mạn như anh thừa nhận sai lầm của chính mình, là không dễ dàng cỡ nào, đối với người kiêu ngạo mà nói, trút bỏ sự kiêu ngạo, tựa như cởi ra áo giáp che chở toàn thân của mình.

Cô nhìn anh chăm chú, vẫn không nhúc nhích, trong tiếng nước cô lại mở miệng, “Nhưng mà em không hối hận.”

Ngón tay anh run nhẹ.

“Kha Khinh Đằng, em không hối hận thay anh chắn một phát súng này, nếu lúc đó em biết trong bụng có đứa bé, em vẫn không hối hận.” Cô trịnh trọng lặp lại lần nữa.

Đây là người cô đã lựa chọn.

Cũng là người đáng để cô dùng dùng sinh mệnh của mình và đứa bé trong bụng để bảo vệ.

Kha Khinh Đằng nhìn cô, đồng tử đen láy thoáng run như là rốt cuộc không thể đè nén, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Môi răng giao nhau, tất cả cảm xúc của nhau đều dung hoà toàn vẹn cùng một chỗ, tuyệt vọng, đau khổ, thoải mái… Dung hoà và hợp lại, chia sẻ lẫn nhau, thưởng thức lẫn nhau.

Bi thương của một người sẽ để người kia phá tan, mà hai người cùng gánh vác bi thương sẽ thúc đẩy sự hồi sinh của nhau.

“Lúc em còn nhỏ… em không nhớ rõ lúc ấy em mấy tuổi, em vô tình nghe thấy ba mẹ nói chuyện, trước khi sinh ra em, mẹ em từng sinh non một đứa bé, khi đó bọn họ vì phấn đấu sự nghiệp, cho nên căn bản không muốn con cái, lần thứ hai lúc mang thai em, mẹ em sợ rằng nếu sinh non bà sẽ không sinh được nữa, chỉ đành ép buộc bất đắc dĩ sinh ra em.”

Lúc này cô vươn tay nắm chặt áo sơ mi ướt sũng của anh, cảm thấy mình có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, cô kiềm nén trong lòng thật lâu, không có ai biết chuyện này, “Hai người bọn họ tuyệt đối không thích trẻ con, cho nên…bọn họ làm sao cũng không thích em.”

Nếu một gia đình có ba mẹ hoàn chỉnh, ấm áp hoà thuận, con gái được dạy dỗ hẳn là sáng sủa như ánh mặt trời, không giống cô, lúc nào cũng quen thói lạnh lùng và chống cự cách xa người khác.

“Em cảm thấy mình rất sợ bị tổn thương, từ nhỏ chính là vậy, bởi vì sợ cho nên em đè nén lòng mình không muốn chạm vào tình cảm, lúc ấy Nghiêm Thấm Huyên có một mối tình, hao tổn toàn bộ tâm sức của chính mình để đối tốt với gã đàn ông cặn bã kia, lúc ấy em cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì em nghĩ rằng mình không thể làm được chuyện như vậy, em sợ bị phụ lòng, bị đùa giỡn,” cô nói không ngừng, mặc kệ anh có nghe hiểu hay không, “Vì vậy em chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai.”

Bởi vì sợ bị tổn thương, cho nên lúc nào cũng trốn ở phía sau bức tường chắn của mình, quen dùng sự lạnh giá và lý trí để đối mặt với tất cả.

“Lúc đầu khi giao dịch với liên bang để tiếp cận anh, em luôn luôn nhắc nhở bản thân nhiều lần, nhất định không thể thật sự có tình cảm với anh, em biết nếu em động lòng, em thật sự sẽ kết thúc, anh không phải đàn ông bình thường, anh khác với tất cả những người em đã từng gặp qua…”

Em biết chỉ cần yêu anh, cả đời này của em sẽ không nhìn thấy những người khác.

Khi cô nói chuyện, không nhận ra anh đã đóng vòi nước lại, lúc này anh lấy khăn vắt ở trên tay vịn, bao bọc cả người cô, rồi ôm ngang người cô đi ra khỏi phòng tắm hoa sen.

“Anh hiểu.” Anh ôm cô đến trên giường, nhẹ nhàng thả xuống, anh chỉnh máy điều hoà lên nhiệt độ cao, rồi ôm cô, nhìn mắt cô nói, “Anh đều hiểu được.”

Tất cả lời nói của em, về chính em, về chúng ta, anh đều hiểu được.

Khoé môi cô giật giật, trong hốc mắt dần nổi lên một lớp cát mỏng, nhẹ giọng, như là chứng thực hỏi anh, “Kha Khinh Đằng, bất luận là anh hay là em, sau này chúng ta sẽ đối tốt với con của mình, phải không?”

Chúng ta nhất định sẽ không để con của mình giống như em trước đây, thiếu vắng sự ấm áp và yêu thương của ba mẹ, không thật tình nỗ lực chính mình một lần, sợ bị tổn thương, dùng lạnh lùng bao vây trái tim của mình, đúng không?

“Phải.” Anh gần như lập tức trả lời cô, dùng thái độ như đinh đóng cột, “Nó nhất định sẽ mau đến thôi, sau đó chúng ta sẽ yêu thương và bảo vệ nó, cả đời nó sẽ suôn sẻ không lo âu.”

“Hãy tin anh.”

Ngàn lời vạn chữ, cuối cùng đều đọng lại trong ba chữ này, anh tì lên trán cô, trịnh trọng nói với cô.

Anh sẽ dùng hành động chứng minh với em, anh đáng để em toàn tâm toàn ý tín nhiệm, sau này cả đời em bình an hạnh phúc, đứa con của chúng ta bình an trưởng thành, anh sẽ dùng hết sức của mình, bảo vệ tốt cho em và con, không bao giờ để em chịu đựng bất cứ đau khổ gì nữa.

Nước mắt nhịn thật lâu trong hốc mắt cô giờ phút này rốt cuộc chảy xuống trước mắt anh.

Người đàn ông kiêu ngạo này đã tháo xuống tất cả áo giáp của anh ở trước mặt cô, dùng tấm lòng chân thật mềm mại nhất để đối mặt với cô.

Như vậy, toàn bộ mưu tính và bố cục từng vì yêu mà làm ra, cô đều tha thứ.

Anh đã trở thành bộ phận quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô, cô không có lý do gì mà không toàn tâm toàn ý tín nhiệm anh, cũng không có lý do nào để một mình đối mặt với đau khổ lần nữa.

Từ nay về sau, tất cả đều có anh.

***

Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Nghiêm Thấm Huyên và Trần Uyên Sam đã tới bệnh viện.

Trịnh Đình và Trịnh Ẩm đang canh giữ ở cửa phòng, hai anh em mấy ngày nay nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rất tốt, dần dần thoát khỏi bóng ma lúc ấy bị cạm bẫy lôi kéo trên du thuyền ở Ấn Độ Dương, hai người khôi phục lại dáng vẻ lúc ban đầu.

Nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên và Trần Uyên Sam ở xa xa, Trịnh Ẩm vui vẻ hướng về phía bọn họ vẫy tay chào hỏi.

“Trần tiên sinh và Nghiêm tiểu thư chờ một lát trước,” vết thương của Trịnh Đình cũng mau chóng lành lại, sau khi đợi bọn họ đến gần, anh ta hoà nhã cười với bọn họ, “Kha tiên sinh và Doãn tiểu thư còn chưa thức dậy.”

“Được, không sao.” Nghiêm Thấm Huyên ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, “Chúng tôi ở đây chờ.”

Nhưng nghe xong mấy câu kia của Trịnh Đình, tư duy của Trần Uyên Sam lại đi trước một bước, anh ta suy nghĩ một lúc, rồi hỏi anh em họ Trịnh, “Đêm qua bọn họ cùng nhau ngủ trong phòng bệnh à?”

“Vâng!” Trịnh Ẩm vui vẻ mở to mắt, “Hơn nữa, Kha tiên sinh không ngủ ở sofa, khi nãy tôi đi vào xem, anh ấy ôm chị Bích Giới ngủ trên giường, hai người đều ngủ rất ngon.”

Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên sau khi nghe xong thì liếc nhìn lẫn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương đều có ý cười.

Ngày hôm qua sau khi nghe Dung Tư Hàm kể lại tình huống, Nghiêm Thấm Huyên nôn nóng đến độ muốn lập tức đến thăm Doãn Bích Giới trong đêm, nhưng Trần Uyên Sam ngăn cô lại, nói với cô Kha Khinh Đằng thấy tình hình như vậy, nhất định sẽ bỏ xuống tất cả kiêu ngạo, mở ra vách ngăn trái tim của Doãn Bích Giới.

Không qua bao lâu, cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong, Kha Khinh Đằng đã thay quần áo sạch sẽ đi tới, khuôn mặt tuy vẫn lạnh lùng như thường, nhưng có phần ấm áp hơn so với mấy ngày trước.

“Đến rồi.” Anh nhìn thấy Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên, hơi gật đầu, thần sắc thậm chí có thể gọi là ôn hoà.

“Chúc mừng.” Trần Uyên Sam tới gần anh, ghé vào lỗ tai anh thoáng cao giọng nói, “Dùng cách của tôi, quả nhiên tốt hơn rất nhiều, đúng không?”

“Gần đây cậu biết dỗ dành phụ nữ nhất.” Anh chẳng cho anh em tốt tí thể diện nào.

Trần Uyên Sam bị một cú này của anh thiếu chút nữa lung lay địa thế, anh ta liếc nhìn Nghiêm Thấm Huyên ở bên cạnh, vội vàng giành lại phong độ nói, “Tôi chỉ dỗ dành một mình bà xã của tôi thôi.”

“Bích Giới thức dậy chưa?” Nghiêm Thấm Huyên lắng nghe đối thoại giữa hai anh em bọn họ, lúc này cười hỏi Kha Khinh Đằng.

“Ừm,” anh nhận áo khoác do Trịnh Đình đưa qua rồi mặc vào, nói với bọn họ, “Hai người đi vào trước ở với cô ấy, tôi đi lấy bữa sáng giúp cô ấy.”



Giấc ngủ này rất ngon, khi Doãn Bích Giới tỉnh lại, cảm thấy tinh thần toàn thân tốt hơn nhiều so với trước đó.

Kha Khinh Đằng bên người hình như đi ra ngoài, cô vừa mới chống đỡ chính mình ngồi dậy thì nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên và Trần Uyên Sam đi đến.

“Vị ghét phụ nữ nhà cậu vừa đi xuống lấy bữa sáng giúp cậu.” Nghiêm Thấm Huyên cười mỉm ngồi xuống bên giường cô, gõ vào mép giường, “Cậu cảm thấy khoẻ hơn chưa?”

“Ừm,” cô hất cằm về phía bạn thân, “Hai vợ chồng các cậu sáng sớm đến thăm tớ để yên lòng à?”

Phong cách nói chuyện này xứng với kiểu cách mà Doãn Bích Giới vốn có, Nghiêm Thấm Huyên nhìn cô cười lắc đầu, “Một là quan tâm tới thăm cậu, hai là muốn nói với cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?” Cô hỏi.

“Sắp đến tết rồi, đợi cậu khỏi bệnh xuất viện, tớ và Trần Uyên Sam dự định tổ chức một buổi hội hợp ở nhà tụi tớ,” Nghiêm Thấm Huyên tràn đầy hứng thú, “Tớ đã chuẩn bị từ lâu, ngay cả danh sách nguyên liệu nấu ăn đều liệt kê xong.”

“Có ai tham dự?”

“Cậu và Kha Khinh Đằng, tụi tớ, Hàm Hàm, một đôi Đan Cảnh Xuyên, hẳn là còn có một đôi của em họ Đan Cảnh Xuyên, còn có Phong Trác Luân, nếu anh ta có thể từ Hồng Kông trở về.”

Nghiêm Thấm Huyên chắp hai tay trước ngực, “Mấy anh em bọn họ hiếm khi có thể tề tựu, tuyệt đối sẽ vô cùng náo nhiệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.