Thấy hai người bước ra từ hang động, tất cả những người ở đó đều đồng loạt dừng các công việc đang làm lại mà nhìn họ. Thấy tiểu Dương đi sau đi sau thiếu niên, họ không khỏi nheo mắt bàn tán.
Không quan tâm những người trước mắt bàn tán gì về mình, hắn yên lặng quan sát xung quanh. Thật không ngớ ra khỏi hang động tối đen đó lại là một đồng cỏ rộng lớn như vậy.
Trên đồng cỏ dựng rất nhiều túp lều to nhỏ xen kẽ gần nhau. Mọi người ở đây có đủ già trẻ lớn bé, nhưng đa số là nữ nhân và hài tử.
Bọn họ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn rồi thì thầm với nhau.
Bỗng có một ông lão từ trong đám người đi ra, ông lão này râu tóc bạc phơ, thân hình gầy còm với đôi mắt tang thương làm cho người khác cảm thấy có phần thương tiếc.
Lão bước đến trước mặt thiếu niên, sau đó cung kính cúi chào.
- Mừng ngài trở về bình an, thiếu chủ!
Thấy vậy hắn lập tức cúi người đỡ ông lão dậy.
- Chu lão, người mau đứng lên, tiểu bối không dám nhận.
Nghe vậy ông cũng chỉ lắc đầu rồi thôi. Haiz, tính tình của thiếu chủ ai không hiểu chứ, đối với thiếu chủ Tây Hòa thì ai cũng như nhau không phân biệt chủ nô.
Thật là một chủ nhân tốt, chỉ tiếc...
Sau đó ông nhìn về phía tiểu Dương, cất giọng hỏi:
- Thiếu chủ, đây là...
- Là tiểu huynh đệ gan dạ ta vừa gặp được, thấy nhóc này không có chỗ đi nên ta mới đưa tới đây.
Nghe hắn nói mà tiểu Dương không nhịn được nheo đôi mắt tràn đầy khí lạnh của mình. Có lẽ do quá mức lạnh lẽo nên Tây Hòa không nhịn được rùng mình một cái khiến hắn vội ho khan.
- Được rồi, giờ tiểu huynh đệ này sẽ ở với chúng ta. Mọi người tiếp tục làm việc đi, ta đưa nhóc này về chỗ ở mới.
Nói xong hắn nhìn mọi người mỉm cười gật đầu rồi dẫn hắn đến túp lều của hắn.