Nương nương chịu đựng, đứa bé sắp ra rồi.
"Aaaa", tiếng ồn ào làm Thiên Thanh Nguyệt khó chịu, "sao ồn ào quá vậy ?". Mở mắt nhìn xung quanh, Thiên Thanh Nguyệt thấy cảnh một đám người mặc quần áo kì lạ đang đỡ đẻ cho một thiếu nữ, nhìn thiếu nữ này chắc khoảng 17, 18 tuổi, khuôn mặt tuy tái nhợt do đau đớn nhưng không làm mất đi nhan sắc của nàng, người thiếu nữ này có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt to tròn, mũi cao, môi mỏng, quả thực là một mỹ nhân. Nhìn cách ăn mặc của họ sao giống cổ đại quá vậy, không phải đang đóng phim chứ?
- Nương nương đứa bé sắp ra rồi, người cố gắng thêm chút nữa.
Tiếng bà đỡ làm Thiên Thanh Nguyệt chú ý, nàng nhìn về phía thiếu nữ kia, xuất huyết nhiều như vậy chỉ sợ không giữ được hai mẹ con, xem ra những diễn viên này đóng cũng quá thật đi. Đột nhiên Thiên Thanh Nguyệt ngẩn ra, nàng không phải vừa hoàn thành nhiệm vụ ám sát thượng nghị sĩ nước Z, rồi đi cứu những người bị tai nạn xe hơi, sau đó vừa cứu người cuối cùng ra khỏi chiếc xe thì chiếc xe đó phát nổ mang theo cả nàng sao?
Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Thiên Thanh Nguyệt "xuyên không", nhưng là xuyên vào người nào mà từ nãy đến giờ không ai chú ý đến vậy ? Nàng thử cử động thân mình, ế, sao không cử động được, Thiên Thanh Nguyệt có dự cảm chẳng lành. Ngó xung quanh, phát hiện thấy chiếc gương đồng đang phản chiếu hình ảnh một con búp bê bằng vải cũ.
Con búp bê này nhìn không tinh xảo gì, nó được làm bằng vải cũ ố vàng, tóc của búp bê được làm bằng những sợi vải đen được cắt lộn xộn cái dài cái ngắn rồi may lại. Áo của búp bê thì có màu trắng nhưng nhìn rất cũ còn bị rách vài chỗ nữa, hai mắt thì được đính bằng hai hột đậu đen, ngoài ra chẳng thấy mũi miệng đâu. Nói chung, con búp bê này giống rẻ rách hơn.
Nhưng sao hình ảnh con búp bê này lại phản chiếu đối diện với hướng nhìn của Thiên Thanh Nguyệt nhỉ ? Có lẽ nào.... Thử cử động một lần nữa, không được, thử cố gắng xoay đầu, vô dụng, thử gọi người khác, không ai nghe... Thiên Thanh Nguyệt từ bỏ, trời ạ, người ta xuyên không không thành người thì cũng là những con vật cố gắng tu luyện để thành người, còn Thiên Thanh Nguyệt cô lại xuyên không vào một con búp bê rẻ rách, thật không công bằng.
Cho dù Thiên Thanh Nguyệt giết khá nhiều người, nhưng cũng cứu người nha, sao lại xuyên không thành búp bê chứ, đã thế con búp bê này lại chẳng đẹp đẽ gì, thật đáng thương cho cái nhan sắc "hoa nhường nguyệt thẹn" của nàng. Bỗng một tiếng hô vang lên cắt đứt suy nghĩ của Thiên Thanh Nguyệt.
Bà đỡ bế đứa trẻ rồi hô lớn :
- Chúc mừng nương nương, là một tiểu hoàng tử, chúc mừng nương nương.... aaa...
- Có chuyện gì, mang hài tử đến cho ta xem.
Bà đỡ khuôn mặt bỗng trở nên tái mét, đưa đứa bé lại gần người thiếu nữ đang suy yếu dần kia. Nhìn thấy đứa bé, khuôn mặt thiếu nữ đó cũng trở nên tái mét, hét lớn :
- Không phải con ta, ta không sinh một con yêu quái như vậy, cút ngay...
Đứa bé bị xô xuống đất cũng may bà đỡ đỡ kịp, nếu không đứa bé không biết sẽ ra sao. Nhìn thấy cảnh đó, Thiên Thanh Nguyệt cũng cảm thấy tò mò vì sao bọn họ lại có phản ứng như vậy, nhưng nàng càng cảm thấy muốn đánh người hơn, dù gì cũng là con mình sinh ra sao lại có thể đối xử như vậy?
Người thiếu nữ kia tiếp tục hét lên "không phải là con ta" sau đó bỗng im bặt, một bà đỡ lại gần kiểm tra thì thấy thiếu nữ đã tắt thở thì hoảng sợ, hô lớn đại phu để cho người vào kiểm tra. Khi có người tiến vào kiểm tra, bà đỡ đang bế đứa bé đi ra đứng gần chỗ nàng, Thiên Thanh Nguyệt nhìn đứa bé kì kạ này, từ lúc sinh cũng không khóc, không nháo, chỉ mở to đôi mắt màu tím nhìn xung quanh. Phải, đôi mắt màu tím, đây là lý do bọn họ sợ sao ? Hừ, đúng là người cổ đại, đôi mắt đó đẹp như một viên pha lê vậy, vậy mà họ lại sợ, thật đúng là đần độn.
Như nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, đứa bé nhìn thẳng về hướng ánh mắt đang nhìn nó. Sau đó bỗng phá lên cười, tay với với đòi con búp bê rẻ rách là nàng, thấy đứa bé như vậy, bà đỡ người run run nhìn theo thì thấy con búp bê được treo trên cột nhà ngay đó. Khuôn mặt bà càng sợ hãi hơn, nhưng nhìn thấy đứa bé đòi con búp bê đó, bà đỡ cũng không dám lấy. Như biết không ai lấy con búp bê cho mình, đứa bé bắt đầu khóc thét lên làm mọi người càng sợ hơn.
Bà đỡ bắt buộc tay run run lấy con búp bê là nàng đưa cho đứa bé. Đứa bé bỗng im bặt không khóc nữa mà cười vui vẻ ôm chặt con búp bê không rời.
- Nương nương, nương nương đi rồi.
Nghe thế mọi người trong phòng không khỏi nhìn đứa bé trong tay bà đỡ đầy sợ hãi. Lúc đó có một người nhìn bất nam bất nữ, giọng nói the thé vang lên :
- Hoàng thượng có lệnh, hài tử của Dương phi nương nương lập tức đưa vào lãnh cung do Lý ma ma chăm sóc. Còn Dương phi nương nương lập tức đem đi hỏa thiêu.
Dứt lời, mọi người không ai chậm trễ mà thi hành ngay như sợ có quỷ hiện hình vậy, còn bà đỡ thì vô cùng lo lắng và sợ hãi vì bà phải chăm sóc cho hài tử này