Một nén hương trôi qua thấy ánh mắt thê tử nhà mình vẫn dính trên người nữ tử nhà người ta thì rất không thích.
Hành Liên Uyên đưa tay cầm cằm của Hình Hoa Hoa, rồi xoay nhẹ nó về hướng đối diện mình, cái cằm xoay, đầu Hình Hoa Hoa cũng xoay theo, mắt bỗng chẳng thấy mặt nữ tử yêu nghiệt nữa mà thay vào là gương mặt cười mỉm của Hành Liên Uyên.
Hành Liên Uyên nghiêm túc nhìn Hình Hoa Hoa và nói: Xem ra sau này ta phải phòng cả nam nữ rồi, đúng chứ thê tử.
Hình Hoa Hoa: ... Từ từ! Ý tứ gì đây? Nàng đang nghĩ tình địch đẹp thôi mà? Sao hắn nói như ghen thế!?
Nhược Oải Phi thấy Hành Liên Uyên ngay cả liếc mắt cũng không cho nàng ta, lòng hơi nhói đau, nhưng bên ngoài cổ tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên.
Diệu Hạ dùng thêm sức kéo Nhược Oải Phi về phía này, Hình Hoa Hoa cười hé răng nói: Mỹ nhân đích thực tới trước mặt chàng kia? Nhìn đi không người ta tủi thân a~
Hành Liên Uyên lúc này mới nhìn Diệu Hạ và Nhược Oải Phi, vẻ bình thản trên gương mặt hắn khi đối diện với Nhược Oải Phi, đối mặt với cái quen thuộc đã lâu. Hắn cất giọng: Diệu Hạ, ta không có dạy ngươi ép buộc người khác, thả tay của Nhược tiểu thư ra. Tiếng hắn vừa dứt Diệu Hạ liền buông tay Nhược Oải Phi rồi quỳ xuống: Vương gia, Nhược tiểu thư vì bị người ta bắt, giam lỏng nên mới không về bên người được, nay Nhược tiểu thư quay về muốn nối lại... Lời chưa tuôn hết lời đã bị giọng Hành Liên Uyên cắt ngang: Diệu Hạ, chuyện này là ngươi tự nói? Xem xem Nhược tiểu thư kìa, vẻ mặt đó là muốn quay về bên ta? Nét mặt, cảm xúc ấy của Nhược Oải Phi, hắn ghi nhớ mãi, Nhược Oải Phi dùng nét mặt vô tư, vô tình, tự tay vứt đi những kỉ vật lưu lại trong những khoảng nhỏ hắn và Nhược Oải Phi bên nhau rồi buông lời tuyệt tình, bước đi không luyến tiếc.
Nhược Oải Phi lắng nghe từng câu của Hành Liên Uyên thì trên môi cố gắng tươi cười:Tiểu nữ chỉ tới nói lời chúc phúc vương gia và vương phi ân ái ngọt ngào mãi, cùng nhau sống tới bạc đầu. Nhược Oải Phi vừa nói xong liền bị Diệu Hạ hô tên, Diệu Hạ hướng Nhược Oải Phi hét: Nhược Oải Phi! Vì sao phải chúc ả tiện nhân lẳng lơ kia với vương gia hạnh phúc.. Câu chưa nói hết tiếng bốp vang lên. Hình Hoa Hoa tát Diệu Hạ bằng mu bàn tay của mình, nàng thu tay về, miệng nhếch lên, nhìn Diệu Hạ tay che bên mặt vừa bị nàng tát, Diệu Hạ dùng ánh mắt oán hận nhìn nàng.
Hình Hoa Hoa cười nhạt nhẽo, cất giọng: Hay cho hai chữ tiện nhân, cho ngươi sỉ nhục ta nhiều như thế, ta cũng nên đòi lại rồi. Nàng nói rồi giơ chân đạp một đạp mạnh mẽ vào bụng Diệu Hạ đang chưa kịp phản ứng kia.
Fuck you!
Bà đây hôm nay bị ngươi chọc cho ngáo lên rồi nhé!
Đánh cho người cô dì chú bác không thấy mặt luôn!
Diệu Hạ bị đạp mạnh nhưng chỉ lui vài bước, lúc ổn định thân thể thì tóc trên đầu bị đôi tay nhỏ của Hình Hoa Hoa túm chặt lấy, Diệu Hạ bị ép cúi đầu xuống đối diện với gương mặt xinh đẹp có đôi mắt đầy khó ở.
Diệu Hạ nghiến răng, nhìn Hình Hoa Hoa một cách căm hận. Tiện nhân này... sức lực hơn ả ta còn nhanh nhạy hơn ả ta... đây là thứ tiểu thư khuê các nên có sao? Đây nhất định là giả!
Diệu Hạ giơ tay chưa bị nàng nắm ra đánh về phía ngực nàng, chỉ là tay chưa chạm y phục bên ngoài đã bị một cây kim nhỏ không biết từ đâu phóng ra đâm vào mu bàn tay làm lực và tốc độ giảm đi, đúng lúc này Hình Hoa Hoa giơ tay ra bắt lấy tay Diệu Hạ rồi như lần trước bẻ tay ả ta ra sau.
...
[Vote [Đề cử] Cmt nhận xét truyện và theo dõi ta để ta có thêm động lực viết]