Hình Hoa Hoa cúi người, lễ phép cảm tạ, Tạ Quý Phi nương nương ban ân. Bước chân nàng tới chỗ Hành Liên Uyên. Hắn dương mắt lên nhìn từng bước chân nàng hướng hắn càng gần.
Hành Liên Uyên: ... Càng gần thì sao? Liên quan gì tới hắn?
Kết quả Hình Hoa Hoa trượt chân, một cái ngã vào lòng Hành Liên Uyên, tất cả ồ lên.
Hành Liên Uyên: ... Cố ý đúng không? Đập bàn! Tiện nghi của hắn đáng giá lắm biết không! Có phải không khí đâu! Muốn chiếm là chiếm hà!
Hình Hoa Hoa: ... Bà đây mất giá lắm rồi đấy nhé! Tác giả! cắt đoạn này cho bà đây!
Tác giả: ... Giá ở chợ hai nghìn rưỡi một lạng chị ạ, chị mất giá nhưng em được like, vậy nên. Không xóa.
Hình Hoa Hoa: ... QQ! Vứt vứt vứt!
(QQ: Quần què.)
Hình Hoa Hoa chiếm được tiện nghi rồi, nhân lúc đứng dậy nàng hôn nhẹ lên bờ má mịn của Hành Liên Uyên, một cái hôn không ai nhìn thấy rồi đi qua cạnh hắn, chỗ Quý Phi đã cho người chuẩn bị.
Hành Liên Uyên: ... Thẹn thùng thiếu nữ đâu rồi? Thê tử thế này lấy về liệu có còn xương cốt để chôn không? Hắn sợ bị chiếm đến mòn da, mòn xương.
Tiếp đó, có người đã phá vỡ không khí có chút lúng túng.
Hoàng Thượng nghiêm nghị cất giọng: Khụ. Ta có một chuyện tuyên bố, Nhị Tiểu Thư Hình Phủ. Hình Hoa Hoa đã được ta ban hôn, cùng Uyên Vương gia, tức sau Hoa Hoa là một nửa người Hoàng thất. Lời vừa dứt các vị quan liền thốt lời chúc, mắt mỗi người lại âm thầm nhìn Hình Hoa Hoa bằng ánh mắt tìm kiếm, soi mói.
Làm thế nào có thể khiến hoàng thượng ban mối hôn sự tốt như thế? Nửa hoàng thất đó!
...
Tiệc diễn ra, từng người dâng quà tặng, Quý Phi cười nói, cho đến khi một thiên kim đứng lên, tự mình đàn khúc nhạc thay quà tặng.
Nhưng cái ánh mắt thách thức vị thiên kim đó nhìn Hình Hoa Hoa.
Hình Hoa Hoa: ... Bà đây an phận. Thách thức cái khỉ gió!
Thiên kim đó là nữ nhi Tướng Quân, Kim Diệu, thiếu nữ n theo đuổi Hành Liên Uyên.
Trong lúc Kim Diệu thể hiện điệu múa bá cháy chét của mình thì giọng nói hòa ái xen lẫn châm chọc vang lên: Nghe nói Hình Nhị tiểu thư theo đuổi một người, không biết chỉ là tin đồn hay là sự thực?
Hình Hoa Hoa nâng mắt, ánh mắt lướt tới người vừa nói, thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú, ưa nhìn nhưng là xa lạ với nàng, nàng nhìn xong cười cười nói lại: Vị tiểu thư này đoán xem? Nàng ngoài nở nụ cười, trong lòng thì rủa.
Đậu phụ tông môn!
Chín tầng mây bà đây chưa bay tới đã muốn đè bà đây xuống!
Muốn gây thù? Muốn hạ bà đây?
Bà đây né nhé cưng!
Người kia: ... Đoán xem? Ha ha... đây là biểu đạt cho tránh né? Sợ bị mất mặt?!
Khi người kia cho rằng nàng thật sự tránh né thì nàng bất đắc dĩ cất tiếng: Aiya, không thẳng thắn đúng là không vui! Thật sự lời đồn CŨ này là chính xác! Chính xác hơn nữa ta vừa mới thôi không theo đuổi nữa. Mắt nàng lúc nói đặt lên người hắn, Hành Liên Uyên, ánh nhìn ấy đích xác nói lên lời nàng muốn nói cho ai nghe.
Đúng rồi!
Phu quân à!
Người ta chứng minh trong sạch với phu quân đó!
Hành Liên Uyên: ... Tại sao hắn có thể hiểu được ý trong đôi mắt tựa như sao trời của nàng?
Hành Liên Uyên với vẻ mặt tỉnh con nhà bà bơ, khi người kia định nói tiếp thì hắn liền lên tiếng: Ta nói thẳng, bữa tiệc này để vui vẻ, sinh thần của mẫu phi ta chứ không phải chỗ suy xét về lời đồn đại. Hành Liên Uyên vừa nói, sắc mắt người kia hơi đen lại.
Các thiếu nữ nghe và trái tim bẻ đôi, người vỡ nát con tim.
Lời này có thể hiểu khác là Uyên vương gia đang che chở cho Hình Hoa Hoa! Gian tình này, Uyên vương gia và Hình Hoa Hoa là lén lút quen nhau? Hay Hình Hoa Hoa dùng tà thuật mê hoặc Uyên vương gia đây?!
Hình Hoa Hoa: ... Lạy thánh đức chúa trời, Tiểu Xinh Đẹp ta thiện lương, hòa đồng, không dùng tà thuật mê hoặc, là các người nghĩ xuyên tạc, đừng đồ lên đầu ta!
Hình Hoa Hoa biết rõ mình chọn Hành Liên Uyên là phải đối mặt với rất nhiều nữ nhân, ai bảo nàng mới gặp đã trúng tình ái sét đánh với cái người mỹ nữ theo đuổi xếp hàng dài từ đây tới quốc láng giềng chứ, cơ mà may mắn cho nàng, đã ở vị trí gần hắn, được chút tư cách tiếp cận hắn, hơn nữa hắn không đẩy ra hay ghét bỏ.
(BÌNH CHỌN + CMT ĐỂ TA CÓ THÊM ĐỘNG LỰC VIẾT TIẾP!)