Hình Hoa Hoa tựa hồ hiểu cái gì nói: “Dựa vào ta không thuộc về thế giới này thôi?”
Nàng không biết cái thứ này là như nào, càng không biết làm sao nó biết chuyện này, nhưng nàng rõ không phải nói bừa hay bịa, nó đích thực biết nàng không thuộc về nơi này.
Giọng nói kia tiếp tục vang lên: “Nếu chỉ vì thế diêm vương ta cần gì đích thân tới? Cô ắt đã biết hiện nay Hạ quốc đang lâm vào nguy cơ sắp diệt vong! Vì sự xuất hiện của cô khiến cho quỹ đạo thế giới này thay đổi! Mưa gió nổi lên, bệnh dịch khắp nơi!” Diêm Vương dừng một chút nói tiếp: “Đầu tiên là Hạ quốc này, sau sẽ là nơi khác! Nên ta phải đến đưa cô đi!”
Đang yên lành, tự dưng Diêm Vương hắn cai quản nơi âm phủ nhận được nhiệm vụ đem linh hồn từ thế giới xa tít xuyên tới đây! hắn phải đem cái linh hồn đi xuống dưới, không cho nó đẻ trứng!
Phần lý do vì sao xuyên qua thì...
Do lúc đó cỗ máy thời gian xảy ra chuyện nên quỹ đạo bị lệch đi, Hình Tụ Linh lúc đấy trùng hợp chết và linh hồn bị cuốn vào hố đen quỹ đạo, tới nơi này!
Đến nay, suốt hai tháng theo sau Hình Tụ Linh, dù thế nào cũng không giết được! Làm hắn tức chết!
Hôm nay quyết không âm thầm nữa, mà công khai luôn!
Hơn nữa hắn sẽ dọa Hình Tụ Linh!
Đem thiên tai đang xảy ra hiện tại đổ lên đầu nàng ta... Cho nàng ta tưởng đây là thật! Để tự nguyện chết!
“Tại sao như thế? Ta xuyên qua thôi mà?” Hình Hoa Hoa phút chốc khó hiểu.
Chẳng lẽ chỉ cần là có người xuyên qua liền trở thành mối hiểm họa của thế giới ư?
Như một người sinh ra là sao chổi? Hay có mệnh khắc người thân?
“Là thế đấy! Nói chung cô hiện tại phải chết! Ta bắt buộc phải mang linh hồn cô đi! Cô mà không muốn trở thành kẻ bị mọi người xua đuổi, sỉ vả, giết chết thì hãy chấp nhận.” Diêm vương không mặn nhạt nói.
Tin rồi! Tin rồi! Mau theo bản Diêm Vương về lịch kiếp!
Hình Hoa Hoa lắc đầu, trong đầu là một mảnh trống rỗng.
Thôi... nàng không tin nữa đâu!
Dù cho những việc gần đây nàng biết đều như những gì Diêm Vương này nói!
Nhưng bé cưng, cuộc sống hạnh phúc ở tương lai cùng hắn, nàng không muốn đó là mơ mộng, nàng muốn nó thành thực!
Hình Hoa Hoa bỗng hét lên, dùng hết sức lao ra cửa phòng từ nẫy không thể mở ra đã bị nàng mạnh mẽ mở ra được.
Diêm Vương kinh ngạc, nhìn Hình Hoa Hoa chạy trốn.
Hình Tụ Linh? Rốt cuộc có cái gì? Sức mạnh gì mà khiến hắn không giết được? Chính là chạm sắp đến thì Hình Tụ Linh tránh đi.
Diêm Vương không vội đuổi theo, vì có những bóng đen đã theo sau Hình Hoa Hoa.
May mắn có bày kết giới, không những tên sát thủ này nghe được thì lại phiền phức.
Ồ hô hô, Hình Tụ Linh lần này không tránh khỏi cái chết rồi!
...
Ở biên cương xa xăm.
Bóng đêm mịt mờ, tăm tối, sương mù dày đặc... cả âm khí hòa lẫn bao quanh cả vùng, nơi đây là biên cương quanh năm khô cằn và nhuộm máu tươi của binh sĩ, nên mới có âm khí, và tiết trời tối đen, âm u khác thường.
Ở một chỗ đất rộng rãi, những cái lều được dựng lên chắc chắn, những ngọn lửa được đốt lên đang nhảy múa trong gió, xua tan sương mù, âm khí.
Binh lính canh gác, vừa đứng vừa đi lại xung quanh... tiếng bước chân đều đều vang trong đêm.
Trong chiếc lều lớn nhất.
“Chỗ này, chúng ta sẽ tập kích ở chỗ này, và ở đây, giăng bẫy, chặn đường lui của bọn họ.”
Nam nhân mang chiến bào nghiêm túc đứng bàn bạc chiến lược cùng những tướng quân.
Khi nam nhân ấy nâng chén trà bên cạnh để uống, thì chén trà cầm trên tay rơi xuống, vỡ nát một tiếng.
Hành Liên Uyên nhìn mảnh vỡ dưới đất, trong lòng hơi nhảy lên cảm giác bất an.
“Vương gia? Người có bị thương không?” Giọng nói của một tướng quân lọt vào tai, hắn tỉnh táo lại lắc đầu nói: “Ta không sao. Trời đã khuya, các vị nghỉ ngơi đi, mai chúng ta sẽ bàn tiếp.”
Các tướng quân nghe thế gật đầu, nói vài câu rồi rời đi.
Lúc đầu bọn họ còn khinh thường, một vương gia ốm yếu sao có thể đảm nhiệm được? Nhưng càng về sau, bọn họ đã biết mình sai!
Đây là một người tài trí, trong một quãng thời gian đã có thể ổn định biên cương, có thể quản lý hết, khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục.
Khi mọi người ra hết, một thiếu nữ bước vào, bạch y lả lướt, khuôn mặt thanh tú, trên gương mặt duy chỉ có đôi mắt to đen nổi bật.
Hành Liên Uyên cúi người nhặt xong mảnh chén vỡ, thấy thiếu nữ đi vào thì ngẩng đầu: “Y Phi cô nương muộn rồi vẫn chưa ngủ sao?”
“Ta không ngủ được, thấy trong đây còn sáng nên mạn phép đi vào muốn nói chuyện với người, ta không phiền vương gia chứ?” Y Phi cười nói tự nhiên.
“Quan hệ của chúng ta không đến mức có thể ban đêm nói chuyện. Nhất là ở đây.” Hành Liên Uyên vừa nói vừa ngồi xuống cạnh bàn, đưa tay cầm lấy lá thư vừa mới nhận được từ sáng.
Y Phi vờ không nghe thấy gì, vẫn cứ đứng yên, nhìn hắn chằm chằm, quan sát từng cử chỉ, hành động của Hành Liên Uyên.