Hình Ngao Hiển ở xa xa đang định bước lên thì hạ nhân đến, ghé vào tai Hình Ngao Hiển nói gì đó làm Hình Ngao Hiển biến đổi sắc mặt.
Ông ta xoay người rời khỏi.
...
Vương gia, không biết người có bận gì hay không? Hình Hoa Hoa nghiêng đầu hỏi.
Hành Liên Uyên suy nghĩ chốc lát rồi đáp: Không bận, muốn đi đâu à? Hắn một cái thuận miệng nói ra.
Hình Hoa Hoa cười có chút gian, gương mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười thu mát mẻ, Vương gia thật hiểu Hoa Hoa, người ta muốn ra ngoại thành ngắm cảnh với người! Điệu bộ nàng lúc này thay thế thành chớp chớp mắt long lanh chờ mong lát lại cười híp mắt lấy lòng hắn, hai bàn tay nắm một tay hắn đong đưa qua lại, mông hơi lắc. Nếu có thêm hai tai gắn lên đầu và đuôi cắm vào cặp mông nữa thì khẳng định nàng sẽ thành chú cún đang làm mọi cách để chủ đồng ý hoặc làm nũng với chủ.
Hành Liên Uyên nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu đến nỗi bên môi hắn cong lên, chỉ chốc lát hắn thất thần, đôi mắt chứa bóng dáng nàng thành hư vô. Hắn cố gắng xem xét, trái tim vẫn an ổn không lệch nhịp, có lòng dâng lên cảm giác khó tả, vừa quen thuộc lại khác khác, dao động, thêm gì đó ấm áp, ngọt
Đúng, ngọt, chưa bao giờ từ ngọt xuất hiện.. hắn sao vậy?
Hành Liên Uyên tự hỏi, không biết rằng người nịnh nọt trước mặt cười gian.
Dính thính rồi! Dính rồi! Tiểu xinh đẹp ta biết mà, một khi đã thả thính thì phụ tử nào thoát được! Ấy lộn, thì mỹ nam chàng sẽ dính thôi. Ha ha ha.
Vương gia? Hình Hoa Hoa thức tỉnh tinh thần Hành Liên Uyên đang trong cơn loạn lòng của mình, Hành Liên Uyên thức tỉnh, khẽ Ừ. Một tiếng.
Hình Hoa Hoa được sự đồng ý liền không kiêng dè kéo tay Hành Liên Uyên đi khỏi, mặc sự ngạc nhiên của người hầu.
Yến Yến nhìn theo, mắt dưng dưng: Tỉ tỉ lại có sắc quên muội... A hu hu...
Dạ Di trên cây: ... Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ. Ây, chờ ta!
Yến Yến nhìn Dạ Di bay đi: ... Đồ chim đen đáng ghét! Đừng tưởng ta không thấy ánh mắt vừa rồi. Đáng ghét! Đáng ghét!
Kể từ đó Dạ Di bắt cún có thêm một cái tên khắm bựa nữa là: Dạ Di Chim Đen.
...
Ngoài Hình phủ, cỗ xe ngựa có màu đen u tối dừng trước cửa lớn, thân hình cao lớn từ xe bước xuống, một thân xám tro hợp với con người hắn ta, đen tối, âm u. Khuôn mặt nam nhân không chút xúc cảm, mắt kia đen trong, nhưng chất chứa gì đó sầu tư khó thấy.
Nam nhân xoay người, tay to đưa ra đón lấy tay nhỏ trắng như tuyết của Hình Tự Ngọc,
Hình Tự Ngọc vẻ mặt thẹn thùng pha lẫn hưởng thụ, trên mặt xinh đẹp rũ hoặc ấy đều dành cho nam nhân lạnh lùng kia.
Tiểu nữ cảm tạ Dung vương gia đã đưa về. Nhẹ nhàng, yêu kiều làm nam nhân chỉ muốn yêu thương.
Đúng, nam nhân là Dung vương gia tàn bạo, trầm mê sắc đẹp người người sợ hãi. Một nam nhân từng là chiến thần ở chiến trường, hào quang sáng chói nay tàn bạo lại chìm trong mỹ sắc, Hành Dương Sắc.
Hành Dương Sắc cười như không cười nói: Mỹ nhân của ta, khách khí làm gì? Bổn vương là tự nguyện. Lời phát ra đều làm nữ nhân say lòng như thế:
Hình Hoa Hoa đi ra thấy ngay cảnh này liền dừng, dùng ánh mắt quan sát nhìn Hành Dương Sắc.
Dung vương gia? Chậc, đẹp đấy! Cao to đẹp trai, body này chắc tám múi siêu chuấn. Cuối cùng Hình Hoa Hoa phán: Vẫn là phu quân thuận mắt nàng.
Bản tính sắc nữ của nàng chinh là so sánh mỹ nam và phán.
Hành Liên Uyên thấy Hành Dương Sắc thì hơi nhìn, Hành Dương Sắc lúc này quay đầu, mắt nhìn Hành Liên Uyên. Hai ánh mắt giao nhau rồi vụt tắt rất nhanh.
Hành Liên Uyên không nói gì, quay đi chỗ khác, Hành Dương Sắc nhếch môi, mắt di chuyển tới Hình Hoa Hoa cả hai tay đang đan vào nhau giữa nàng và hắn.
[Đề cử + Cmt và theo dõi để ta có động lực viết tiếp]