Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

Chương 59: Chương 59: Ngoại truyện : chỉ là mộng dài mà chẳng phải ngàn thu




Vùng đất xa xôi ở thế giới nào đó.

Những bông tuyết trắng tinh nhỏ xinh đang rơi rơi từ trên trời âm u, tuyết trắng đáp xuống mái hiên đậu trên mặt đất phủ lên mảnh trắng dễ nhìn.

Dưới mái hiên một nữ tử có mái tóc xõa ra trông dài mượt mà, mang màu trắng y như bông tuyết kia, gương mặt trái xoan tuyệt nhiên xinh đẹp, mũi cao thẳng mắt tròn đen sáng ngời lung linh, đôi môi căng mọng hồng nhuận xinh xinh.

Cả khuôn mặt đẹp đẽ thêm một thân mang lam y được may tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ, nữ tử quả thật như đóa hoa mới nở vô cùng tươi mới tinh tế làm người nhìn muốn nâng niu hái về nhà trồng.

“Tụ Linh.” Tiếng gọi dịu dàng ôn nhu vang lên bên tai, theo đó một bàn tay vươn ra ôm trọn eo nhỏ của nàng.

Nàng ngẩng đầu hướng phía sau nhìn.

Khuôn mặt đẹp đến làm người đắm chìm say mê điên cuồng, bạch ngọc đan xen tà mị lập tức hiện ra, trong đôi mắt đen hút người thủy chung hiện rõ một mình hình ảnh dáng người và gương mặt nàng.

Mũi thẳng cao lại hơi bóng loáng hít thở đều đặn vừa vặn phả hơi ấm áp thơm thơm vào nàng cằm nhọn tựa vào đỉnh đầu nàng, hai cánh môi mỏng sắc hồng đỏ khép hờ nhìn vào thật muốn cắn một cái.

Trên gương mặt hắn đều là vui vẻ đong đầy, hạnh phúc thỏa mãn... ánh mắt sủng nịnh trìu mến bao ấm nóng, giọng điệu ôn tồn nhẹ nhàng có chút ngọt ngào.

“Liên Uyên, thiếp không hiểu... vì sao chúng ta ở nơi đây?” Giọng nhỏ nhẹ của nàng lọt vào tai hắn...

Đã bao lâu? Nàng và hắn đã bao lâu rồi bên nhau? Một ngày, hai ngày, năm ngày hay một tháng? Không đâu, nhiều hơn kìa... là tám năm!?

Nàng và hắn đã bên nhau tám năm rồi... thế nhưng nơi đây cả hai đều không rõ là đâu cả... chính là mơ màng mở mắt ra đã cạnh nhau và ở nơi đây suốt tám năm yên bình bên cạnh nhau. Mọi thứ trong tám năm như hư ảo như trong mộng lại chân thực như thực tại... khiến nàng vô cùng khó hiểu.

Hắn nghe, vẻ mặt bất đắc dĩ liền kéo nàng xoay người ôm nàng vào trong ngực nói: “Tụ Linh, đừng nghĩ nữa... dù là gì hay là sao cũng mặc kệ hết đi... Để mọi thứ thả lỏng, buông thả tất cả chúng ta toàn tâm toàn ý bên nhau trong sự bình yên không cần nghĩ gì được không?” Hắn không cần biết cái gì chỉ cần biết hiện tại hắn và nàng đang thấy nhau trong mắt, cạnh nhau ân ái mặn nồng... hắn không muốn để sự khó hiểu này lần vào đầu nàng chen ngang khoảng không gian thời gian với nhau giữa nàng, hắn.

“Thiếp muốn hiểu và tìm nguyên do rõ ràng, thiếp muốn biết để có thể tìm ra cách chúng ta ở bên nhau mãi mãi tại nơi đây... vì trong thiếp luôn cảm thấy chúng ta không lâu nữa mỗi người...” Lời chưa dứt cánh môi mềm mại đã bị người ngậm lấy, từng chút dịu dàng hôn hôn lại thêm tiếng hắn nói đứt quãng lọt vào tai nàng: “Đừng nói gì cả.”

“Uyên... Liên Uyên chàng đã biết cái gì? Tại sao không nói cho thiếp?” Kết thúc nụ hôn, nàng nâng mắt nhìn thật sâu vào mắt hắn.

Nàng nhận ra hắn giấu nàng điều gì đó...

Hắn lắc đầu không đáp, ngược lại ôm nàng chặt thật chặt và nói: “Ta sợ mất nàng lần nữa... nhưng không có cách nào để giữ nàng cả...”

Sợ phải mỗi người một phương...

Sợ lại âm dương cách biệt...

Sợ hai từ xa nhau thật sợ...

Sợ một mai mắt chẳng thấy khuôn mặt

Dáng người trong tim thương nhớ...

“Liên Uyên...” Tiếng nàng gọi hắn nỉ non như mèo con đang yếu ớt...

Trong vòng ôm kia đột nhiên như trống trải, tựa như ôm phải không khí...

Trong mắt hắn chỉ thấy nàng tan biến đi... thân thể, mái tóc từng chút hóa thành hạt bụi bé nhỏ... Nàng theo đó biến mất... là khi bên tai chỉ nghe được tiếng nàng gọi tên hắn Liên Uyên...

“Không!!” Hắn hét lớn... tiếng hét thê lương vang trời... thế giới hiện tại chốc lát khép lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.