Không có quy củ, cô nương, nếu ta không làm vậy cô nương sẽ không tỉnh. Hắn cúi xuống nhìn nàng, nàng bĩu môi, ngồi dậy khỏi lòng hắn, cánh môi hôn lên bờ má hắn một cái, giọng nàng ngọt ngào truyền vào tai hắn: Vương gia, cảm tạ đã cứu giúp tiểu nữ, sau này còn gặp. À, cho tiểu nữ xin cái áo choàng của người nhé! Coi như tín vật định tình của hắn đi.
Mềm mại bên môi nàng khi chạm vào làm hắn ngây ngây, tỉnh lại nàng đã không còn ở trước mặt. Hắn vén màn xe lên, mắt chỉ thấy bóng lưng tinh nghịch của nàng hòa vào dòng người trên đường.
Hắn buông màn xuống, khung cảnh bên ngoài biến mất. Gương mặt không cảm xúc kia, bờ môi hơi nhếch lên, hắn không biết đã có một thứ xa lạ chui vào tim mình lúc nào không hay.
Bóng dáng từng quen đâu đó
Là ai đã đến để rồi bước đi
Ánh nắng ấm áp mang theo món quà
Bí bí ẩn ẩn, nàng là ai, từ đâu tới
Quen như thế nhưng chẳng rõ ràng
...
Hình Phủ.
Sau khi xong mọi việc, Hình Hoa Hoa về Hình Phủ, chưa về tới viện đã có người gọi nàng ra tiếp chỉ.
Sau cửa lớn Hình phủ, một đống rương lớn nhỏ được mở ra, ánh sáng của châu báu vàng bạc làm đám người đang quỳ xuống lóa mắt, nàng tới thì vị công công cầm thánh chỉ nhìn nàng với ánh mắt tiếc rẻ cùng khinh thường.
Hình Hoa Hoa: ... Nhìn ta với ánh mắt thế, ta nhớ là ta chưa làm gì họ hàng nhà ngươi mà? Đậu phộng.
Nàng quỳ lên trước, sau là Hình lão phu nhân và Hình Ngao Hiển, chờ nàng quỳ xong giọng the thé của công công vang lên: Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Nhị tiểu thư Hình phủ, tài sắc vẹn toàn cùng Uyên vương gia xứng đôi vừa lứa, nay trẫm ban hôn cho cả hai, lệnh qua mùa thu thành hôn. Khâm thử. Nội dung ngắn gọn chẳng thể ngắn gọn hơn kết thúc.
Tạ chủ long ân. Nàng tiếp lấy thánh chỉ từ tay công công, công công quan sát nàng một lúc rồi miễn cưỡng nói lời chúc: Chúc mừng Hình nhị tiểu thư sắp trở thành Uyên vương phi. Chỗ này là một nửa quà mừng trước của thái hậu cho người. Giọng nói công công kèm theo một chút ghen tỊ.
Mấy ai có được đãi ngộ như thế? Đúng là không thể nhìn bề ngoài được.
Vậy nhờ công công chuyển lời đa tạ tới thái hậu giúp tiểu nữ. Nàng cười như không cười.
Công công gật đầu không nói tiếp với nàng.
Chúc mừng lão phu nhân và thừa tướng đại nhân có nữ nhi được gả vào hoàng thất. Truyền xong thánh chỉ, lão nô xong chuyện rồi, xin phép rời đi. Công công quay qua Hình Ngao Hiển cáo từ rồi bước đi.
Hình Ngao Hiển cười cười, Cung tiễn công công. Đôi mắt hơi liếc nhìn nàng.
Nhanh như vậy liền tìm được thêm chỗ dựa, không thể coi thường được.
Hình lão phu nhân và các di nương đã sớm đến sờ mó những cái rương kia, mắt mỗi người tỏa sáng, Ôi... trong này khẳng định là châu báu với vàng bạc. Di nương a
Chắc chắn rồi! Ta vừa nâng thử, rất nặng, chắc chắn rất nhiều a! Di nương b
Các người chen lấn cái gì? Ra ra, để ta xem. Hình lão phu nhân đẩy các thị thiếp di nương ra.
Chờ khi họ sờ đủ rồi, Hình lão phu nhân kêu người đem cất, Hình lão phu nhân nhìn nàng, hòa nhã nói: Đồ này ta sẽ giữ hộ cho Hoa Hoa, sau này cần gì cứ nói với ta.
Nàng khóe miệng nhếch lên, Phiền người rồi, Hoa Hoa thật biết ơn người. E là lúc cần nói một câu liền phủ nhận, đối với nàng thay đổi như vậy, sức mạnh quyền quý? Tưởng lấy của nàng dễ dàng ư? Nàng đã sắp xếp cả rồi, đùa giỡn họ chút cho vui vậy.
Qua mùa thu, gần nửa tháng nữa thôi... thật chờ mong.
Hình Hoa Hoa nghĩ tới gương mặt Hành Liên Uyên lòng tự dưng vui vẻ.
Hình lão phu nhân cười nói:Không phiền, không phiền. Hoa Hoa, chuẩn bị tối này đi với phụ thân con, trong cung có tiệc sinh thần của quý phi..
Yến tiệc? Quý phi? Mẫu phi Hành Liên Uyên, thiên hạ nói quý phi thiện lương lại xinh đẹp, có sắc có tài, từng được sủng ái một thời, hiện tại an ổn trong cung, tĩnh tâm. Hàng năm quý phi sẽ cho người phát gạo cùng lượng bạc cho trẻ nhỏ, người già không có con cái, nơi ở, quả thực làm người khác cảm động, khen ngợi.
Vậy nên chuẩn bị quà mừng thôi, nàng phải thể hiện chút tài trước mặt quý phi.
(Cmt+bình chọn, để cử truyện để ta có thêm động lực viết tiếp.)