Hình Hoa Hoa trên xe ngựa, nhìn Hành Liên Uyên bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt tim tòi rất lâu.
Hình Hoa Hoa chớp mắt liên tục, cuối cùng mở miệng: Vương gia? Sao nhìn người ta mãi thế? Người ta sắp không kìm chế được mà ngại~~
Hành Liên Uyên cong môi, Nàng cứ ngại, sao phải kìm chế? Hắn mong chờ vẻ mặt nàng lúc ngại khả ái như nào.
Chờ mong? Nét mặt này của người là muốn xem người ta ngại sao? Hình Hoa Hoa dịch người, xoay người về phía Hành Liên Uyên. Khuôn mặt nàng sát gần gương mặt hoàn hảo, tuyệt mĩ ấy của hắn cùng lúc ấy đôi gò má nàng đỏ lên. Nàng khẽ nói: Liên Uyên, chàng đẹp lắm. Hoa cũng rơi vì vẻ đẹp chàng có.
Hành Liên Uyên vén sợi tóc đang ở trước mắt Hình Hoa Hoa sang một bên. Hắn nhướng mày, Nàng yêu thích khuôn mặt này của ta sao?
Hắn rõ, gương mặt trời cho này thu hút hoa, bướm, nữ tử vì nó hoa mắt, hơn nửa nữ tử đều yêu thích nó. Và đó là một lẽ thường tình.
Hình Hoa Hoa dịu dàng đáp: Ừ, vì nó là phần nhỏ làm thứ bên trong chỗ này của người ta rung động. Nói rồi nàng tự chỉ lên ngực trái mình.
Vậy à? Chỗ đó của nàng rung động thế nào? Hành Liên Uyên cười như không cười. Hắn nhìn vào đôi mắt Hình Hoa Hoa, mắt nàng chứa hình ảnh hắn, đơn giản như thế mà khiến hắn nhìn mãi không rời. Lần đầu hắn thích nhìn hình ảnh mình phản chiếu, ở trong mắt một người. Cảm giác thích ấy có chút không tả được.
Thình thịch... thình thịch... Rung động mãnh liệt, như bây giờ ấy. Hình Hoa Hoa chân thật nói ra. Thật sự tim nàng đang loạn nhịp vì hành động vén tóc ôn nhu của hắn!
A hu hu...
Sắc nữ gục ngã!
Soái ca ôn nhu như hoa!
Càng nhìn càng mê!
Sắc nữ muốn hôn!
Hôn hôn hôn!
Suy nghĩ chưa xong mà tay chân miệng đã động. Hình Hoa Hoa vòng tay qua cổ Hành Liên Uyên, kéo xuống, môi chạm môi. Hành Liên Uyên bất động vài giây cuối cùng đáp trả bằng cách cướp quyền chủ động. Tay vòng qua ôm hông nàng, tay kia đặt sau đầu nàng.
Hắn ép nàng nắm xuống, hắn toàn bộ bao phủ nàng, cả thân thể nhỏ nhắn của nàng bị hắn giam trọn một cách nhẹ nhàng lại nhanh chóng.
Hình Hoa Hoa bất ngờ, khi Hành Liên Uyên dừng hôn mình liền mở to mắt nhìn người phía trên rồi hỏi: Chàng sao đột nhiên chủ động vậy? Chẳng lẽ Tiểu Xinh Đẹp ta đang mơ? Hay hôm nay mặt trời mọc phía tây mà quên để ý? Hay nàng bị hắn lừa?
Trai nhà lành hóa trai nhà hư! Đừng hỏi vì sao! Kĩ năng hôn điêu luyện này chắc chắn đã hôn rất nhiều đi!?
Ta là nam nhân ắt phải chủ động. Mà nàng trêu đùa ta như vậy không sợ ta làm gì? Hành Liên Uyên thản nhiên.
Hình Hoa Hoa chu môi, Làm gì thì làm gì? Sớm muộn gì cũng phải làm. Phu quân để yêu, để làm nũng, để dựa vào, không phải để sợ nha~~
Hành Liên Uyên bật cười, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái xong đỡ nàng ngồi dậy, lúc đấy ống tay áo ở tay bị thương trượt xuống, lộ ra chỗ băng bó.
Hành Liên Uyên kéo tay Hình Hoa Hoa lẻn xem, mày hắn nhíu lại. Hắn hít mũi, một cái buông tay nàng ra.
Mùi hương này... pha chút hương Lan hắn chế ra riêng rắc lên vũ khí của Đài Vũ để dễ phân biệt.
Chợt tiếng nô tài cắt đứt suy nghĩ tiếp theo của hắn: Vương gia, đến Hình phủ rồi ạ.
Hành Liên Uyên ừ rồi quay qua Hình Hoa Hoa đang chuẩn bị xuống xe, Bôi hai lần, sáng và tối. Tay hắn đưa lọ thuốc trong suốt qua tay nàng,
Hình Hoa Hoa tươi cươi nhận lấy. Xe ngựa khi nàng xuống thì quay đi... rời khỏi, lúc ấy Hình Hoa Hoa mới để ý đầu mình nặng thêm, không biết từ khi nào đã có chiếc trâm hoa tinh xảo.
Hình Hoa Hoa sờ sờ. Vừa nãy hắn đè nàng ra... tay để ở đầu nàng? Hắn cài lên sao?
Hình Hoa Hoa nghĩ nghĩ, cười tủm tỉm như thiếu nữ mới yêu.
[Chuyện là sau này ta sẽ lâu lâu ra, không phải bỏ truyện nhé! Là lâu ra thôi!]
[Cho ta tý động lực đi nào ~~ Đề Cử và bình luận. Cho ta cái nhận xét đi!!]
[Soi lỗi chính tả hộ ta nhá!]