Hạ quốc.
Phủ Hành Vương,
Giữa sân dưới những tán lá cây đào, thiếu nữ y phục sặc sỡ mái tóc đen rối bời che đi gương mặt và những người làm xung quanh vây xem, tất cả ánh mắt đều loại ý cười, thích thú xem kịch đặt lên người thiếu nữ, thiếu nữ nâng mắt, xuyên qua lớp tóc mỏng manh nhìn thẳng nam nhân trước mặt cùng hai nữ nhân ở trong ngực nam nhân.
Thiếu nữ nghiến răng nói từng lời: Lúc trước ngươi nói, ngươi bảo hộ, sủng ái Minh ca ca! Ngươi nói, ngươi thích Minh ca ca! Bây giờ ngươi đang làm gì?! Giọng thiếu nữ tức giận lại nghẹn ngào vang lên.
Nam nhân cười nói: Nam nhân tam thê tứ thiếp là lẽ thường. Lời bổn vương nói bản vương đã làm. Hình nhị tiểu thư không cần quản chuyện của bản vương đâu
Thiếu nữ nghe thế nói lớn hơn: Ta không tin! Rõ ràng Minh ca ca ngày ngày bị ngươi hành hạ! Nếu ngươi không muốn huynh ấy thì để ta mang huynh ấy đi! Nam nhân nghe xong nhíu mày.
Một nữ nhi của thừa tướng mà ngông cuồng giành người hắn muốn, không những chất vấn hắn còn to gan cài nội gián vào phủ hắn, giờ thì đòi mang người của hắn đi? Hừ. Không phải nữ nhân này là đích nữ Hình phủ, nữ nhi thừa tướng có thái hậu che chở thì nữ nhân xấu xí này không biết đã bị hắn giết chết bao lần rồi!
Đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng như nữ tử lại như nam nhân nhắm thiếu nữ nói: Hình nhị tiểu thư đừng bận tâm chuyện của ta. Xin người rời đi. Theo đó bóng dáng gầy gò nho nhỏ giống một nữ nhân à nhầm, một nam nhân như đóa hoa vương cúc tỏa ra ánh vàng chói lóa.
Thân y phục trắng tung bay, tóc xõa xuống, gương mặt bán nam bán nữ... lông mày lá liễu, đôi mặt xanh trời hiếm có, thu hút người nhìn, nam nhân giống tiên từ trời lỡ trượt chân rơi mẹ xuống trần gian.
Hình Hoa Hoa nhìn người xuất hiện, trái tim bỗng đau đớn.
Minh ca ca gầy... thật gầy. Tên Hành Quyền Lâm đã làm gì huynh ấy? Ngày đó nàng ta nên kiên quyết một chút, chắc chắn Minh ca ca hiện tại đã là phu quân của nàng ta!
Hình Hoa Hoa không để ý bản thân đang nhếch nhác cỡ nào, liền nhào vào lòng Gia Mình, giọng nỉ non nghẹn ngào nói: Minh ca ca đừng nói thế, Hoa Hoa có thể giúp huynh mà... Minh ca ca đi theo Hoa Hoa đi. Gia Minh khẽ đẩy Hình Hoa Hoa ra, hạ thấp giọng đủ để hai người nghe, nói: Hình nhị tiểu thư... ta thích Hành vương gia, người từ bỏ ta đi. Hình Hoa Hoa lập tức bất động.
Trước giờ huynh ấy chưa từng phủ nhận... hiện tại không những phủ nhận còn nói...
Cũng chính vì chưa từng phủ nhận nên nàng ta mới hy vọng... hy vọng bây giờ bỗng thành tuyệt vọng!
Hành Quyền Lâm sắc mặt âm trầm nhìn đôi nam nữ giữa thanh thiên bạch nhật ôm ôm ấp ấp trước mặt mình. Tay Hành Quyên Lâm nắm thành quyền, nhưng không hành động gì khác.
Hình Hoa Hoa bất động hỏi:Hoa Hoa chỉ hỏi huynh một câu thôi, bên hắn, huynh vui vẻ chứ?
Gia Minh gật đầu thay câu trả lời. Hình Hoa Hoa mỉm cười nhưng lòng đã rách toạc ra vì cái gật đầu bình thản của Gia Minh.
Hình Hoa Hoa mắt rơi lệ, bi ai nói: Sau này... Hoa Hoa có gả cho ai, có thích ai, Minh ca ca đừng tìm Hoa Hoa. Nói rồi Hình Hoa Hoa chạy về phía cây... tự đâm đầu mình vào cây. Hình Hoa Hoa phút chốc cảm giác được đau đớn trong đầu truyền đến, mắt nhìn từng giọt máu tươi nhỏ giọt, đôi mắt đen đọng nước mắt mặn chát.
Ánh sáng bắt đầu mờ dần. Khoảng khắc ấy, tất cả những người ở đây ngơ ra hiển nhiên không ngờ Hình Hoa Hoa sẽ tự sát, lúc phát giác lại thì đã quá muộn, máu tươi chảy dài ra đất. Thân thể mảnh mai của thiếu nữ ngã gục xuống, người xung quanh thấy tình huống vậy là hoảng loạn hét lên người chạy đi người núp sau người kia, núp xong đều trơ mắt nhìn thân thể Hình Hoa Hoa dưới đắt.
Vì tình mà chết, vì con tim quá đau nên muốn chết, vì tình trạng mà họ cho là quá mức tuyệt vọng nên chết đi. Con người quả là điên vì tình, dại vì thiếu suy nghĩ.
Vì chàng ta sẵn lòng dâng hiến
Nhưng sao ta chỉ nhận lại đau khổ?
Số mệnh đã định chẳng thể thay đổi
Ta, chàng không chung kiếp này.
...
Lúc sau thân thể dưới đất động đậy, hai mỹ nữ ở trong ngực Hành Quyền Lâm vừa bình tĩnh lại nhìn thấy giật mình hốt hoảng hét lên: Vương gia! Xác chết sống dậy! Aaa.
Hành Quyền Lâm nhìn nhìn rồi liếc hai mỹ nữ vừa hét, hai mỹ nữ bị liếc liền im bật vẫn run người.
Mắt đen láy mở ra, lần này bên trong đôi mắt không còn ngây thơ nữa thay thế nó là thờ ơ sự nhạt nhẽo thêm chút kiêu ngạo, linh động.
QQ gì thế này! Đầu đau quá!
!?