- Cô ăn gì chưa?
Cô có hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại thôi, nghĩ rằng chỉ là anh không biết nói thế nào nên thuận miệng mà hỏi, cô cũng thuận theo mà đáp?
- Em không ăn sáng.
Anh cau mày: “ Ba năm nay cô vẫn sống như vậy sao?”
Cô không biết bây giờ cô nên có cảm xúc gì thì mới đúng nữa, nên vui vì anh đã quan tâm đến cô, hay nên buồn vì dù cưới nhau ba năm nhưng anh không biết trước giờ cô sống như thế nào đây? Đúng là nực cười.
- Thói quen thôi. Anh ăn đi em lên lầu trước đây.
Cô tính bước lên lầu thì lại nhớ điều gì đó:“ À, ăn xong anh cứ để bát đó lát nữa em dọn”
- Cô qua đây đi. Tôi muốn nói rõ một số chuyện.
Cuối cùng ngày này cũng đã tới, chắc cũng chỉ là li hôn thôi, ba năm cũng đã quá đủ đã đến lúc cô phải buông tay rồi, trước kia cô còn ngây thơ cho rằng cô sẽ sưởi ấm được trái tim anh, sẽ thay thế được chị Ngọc Hoa nhưng cô đã đánh giá quá cao bản thân của mình rồi. Đánh đổi ba năm cô chẳng được gì cả ngay cả cơ hội được ở gần anh mà cô cũng không có thì lấy tư cách gì thay thế vị trí của người con gái ấy. Cô tự cười bản thân mình đi đến bên anh ngồi xuống:
- Là anh muốn li hôn?
Anh có chút bất ngờ với câu hỏi của cô nhưng rồi bình ổn trở lại.
- Cô muốn li hôn?
- Không phải đó cũng là ý của anh hay sao?
Cô cố nuốt nước mắt vào trong mà tiếp lời
- Thật ra ba năm nay em đã hiểu tất cả rồi, chỉ là em cố chấp không muốn hiểu.Thật ra anh biết em yêu anh đúng không? Lúc anh ở bên chị Ngọc Hoa anh đã biết đến sự tồn tại của em, anh biết tất cả,ngay cả việc vì sao em được làm dâu nhà họ Vương nhưng anh vẫn im lặng, anh chưa bao giờ mở miệng nói với em điều gì cả. Anh yên tâm dù hôm nay anh đề nghị li hôn em sẽ không trách anh vì em hiểu yêu một người là như thế nào, anh không có lỗi gì cả chỉ là chúng ta yêu quá nhiều, nhiều đến nổi không còn chỗ cho một người nào khác,đêm hôm qua khi nghe anh gọi tên chị ấy em đã hiểu tất cả, có lẽ em nên chấp nhận sự thật rồi, ba năm vương vấn có lẽ cũng đã đủ, em cũng nên có được tình yêu mà em đáng được nhận rồi.
Nước mắt của cô không tự chủ được mà theo từng dòng tuôn ra. Cô gạt đi như muốn giấu một điều gì đó. Khi cô nói anh đã rất chăm chú nhìn cô. Nhìn kĩ thì cô rất xinh xắn, khuôn mặt hình trái xoan, đôi mắt bồ câu cùng đôi má đồng tiền không hiểu sao khi cô khóc lại đẹp đến lạ lùng. Anh nhìn cô nước mắt ngắn dài lên tiếng:
- Tôi có nói sẽ li hôn với em à?
Cô trợn tròn mắt không hiểu anh đang nói gì:“ Vậy thì em li hôn với anh”
Không biết sao anh lại thấy mình nực cười mà cười tự giễu,cô đòi li hôn với anh?
- Em chắc?
- Chắc!
Cô chắc nịch mà đưa ra quyết định
- Tôi định nói với em một số việc, nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi.
Cô muốn rõ ràng mọi chuyện trước khi cả hai làm đơn li hôn. Nên đã mở lời:
- Anh cứ nói đi, nên nói hết trước khi kết thúc, em cũng không muốn vướng bận việc gì nữa.
- Em thấy sao nếu tôi đề nghị chúng ta...”thử yêu đương”?
Nghe được những lời ấy thốt ra từ miệng anh cả tòa thành cô xây dựng kiên cố dường như muốn sụp đổ. Sao anh không nói ra sớm hơn chứ, khi cô đã đủ dũng cảm để ra đi thì anh lại đề nghị cô “ thử yêu đương” không phải anh chán ghét cô nên mới không nhìn cô suốt ba năm sao, hơn nữa tối qua anh còn gọi tên cô ấy vậy tại sao sáng nay anh lại đề nghị với cô việc đó. Không lẽ anh lại muốn trêu đùa cô hay sao.
- Anh là đang nghiêm túc.
- Em đã thấy tôi nói đùa bao giờ chưa?
- Nhưng tối qua anh còn gọi tên...?
Cô lấy hết can đảm mà nói:“ Nếu trước đây anh nói với em những lời này có lẽ em sẽ nhảy lên vì vui sướng nhưng bây giờ... em không muốn tiếp tục nữa”
Anh có hơi sốc khi nghe lời cô nói. Anh đã ỷ lại việc cô yêu anh mà chắc rằng cô sẽ chấp nhận nhưng có lẽ anh đã sai.
- Vậy được, chúng ta li hôn.
Thấy cô định nói gì đó anh liền tiếp lời:“ Sau khi li hôn. Tôi sẽ theo đuổi em”
Anh đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác
- Em có thể biết lí do đúng không?
- Tôi muốn cho bản thân mình cơ hội. Hơn nữa tôi muốn biết cảm giác của em đối với tôi trong nhiều năm nay như thế nào. Có lẽ sẽ ích kỉ đối với em. Nhưng em có thể cho tôi cơ hội theo đuổi em không?
- Anh lấy tư cách gì theo đuổi em. Chồng cũ? Yêu em? Hay là một người thay thế?