Trói Em Một Đời

Chương 24: Chương 24: Ngã rồi




Loay hoay một lúc ở bếp cuối cùng cũng đã nấu xong. Khải Phong dọn dẹp rồi đem cháo đến phòng cho Tiểu Ninh. Sau khi anh ra khỏi bếp,không biết bao nhiêu lời bàn tán xôn xao, họ đang thầm ngưỡng mộ tình cảm của hai người.Đến nơi, Khải Phong nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Tiểu Ninh đâu. Anh cuống lên gọi Chu An vào:“ Cậu thấy Tiểu Ninh đâu không?”

- Vừa nảy có đồng nghiệp thấy Vương phu nhân đi xuống lầu rồi ạ.

Anh bỏ mặt Chu An trong văn phòng, nhanh chân đi tìm cô, một lúc lâu anh thấy cô ngồi ở sân sau tập đoàn, anh chạy lại, ôm chầm lấy cô, không hiểu chuyện gì Tiểu Ninh tròn xoe mắt bất ngờ. Anh bỗng nhiên buông cô ra lớn tiếng quát:“Sao lại tự ý bỏ ra đây mà không nói với anh.”

Đôi mắt cô đỏ hoe sắp khóc đến nơi, hướng xuống phía đầu gối chân mình:“Có chú cún lạc em chạy theo nó, nhưng chạy không kịp,...ngã rồi.”

Vừa nảy không chú ý đến chân cô khi nghe lời cô vừa dứt, anh nhìn xuống phía đầu gối cô đã tím bầm một vùng, ánh mắt anh khó chịu nhìn cô giọng mềm lại:“ Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, không được chạy, mà em vẫn không nghe anh, giờ thì hay rồi.”

Nói rồi anh bế cô về phòng đặt cô ngồi trên giường, anh đứng dậy lấy hộp thuốc sơ cứu vết thương cho cô. Từ nảy đến giờ cô chỉ ngây ngốc nhìn anh, không dám nói lời nào, sợ anh sẽ mắng.

- Lần sau không được chạy nhảy lung tung nữa biết chưa?

Cô hai mắt đỏ hoe, nũng nịu:“ Là chú cún đó không cho em sờ.”

Nét mặt anh vẫn còn giận dữ, đứng dậy đi ra gọi Chu An vào phòng, anh lớn tiếng quát:“Tại sao trong phòng tôi lại có chó.”

Chu An bình tĩnh trả lời:“Hôm qua cậu Lãnh Ân dắt tới nói là để nhờ chỗ chủ tịch một hôm.”

Nghe Khải Phong lớn tiếng bên ngoài, Tiểu Ninh đứng dậy đi ra:“ Phong, anh bình tĩnh đi, là em bất cẩn không liên quan đến mọi người.”

Anh nhìn về phía cô, cô lại không nghe lời mà chạy nhảy lung tung nữa rồi, anh đứng dậy lại đỡ cô giọng dịu dàng hơn rất nhiều lần:“ Tại sao em cứ thích không nghe lời vậy hả.”

Nói rồi anh nhìn về phía Chu An lạnh lùng nói:“ Cậu ra ngoài đi.”

Chu An cuối chào hai người rồi quay lưng đi thẳng ra ngoài.Khải Phong để Tiểu Ninh ngồi ở ghế sofa, đem bát cháo bón cho cô. Cô làm vẻ khó chịu không muốn anh bón:“ Anh đưa em, em tự ăn được.”

Anh cau mày:“ Ngoan, há miệng.”

Không thể nào cãi lại anh cô ngoan ngoãn há miệng. Ăn hết bát cháo, cô uống ngụm sữa rồi đi ngủ. Sau khi dỗ cô ngủ xong, Khải Phong đứng dậy tìm điện thoại, đầu dây bên kia:“ Cãi nhau với vợ nữa rồi à?”

Khải Phong giọng lạnh lùng:“ Qua mà dắt chó của cậu về, nó làm vợ tôi bị thương rồi.”

- Cậu làm gì mà căng thẳng thế, tôi gửi nhờ một hôm thôi mà.

- Đây là nơi làm việc, cậu muốn tự qua dắt về hay lên đồn dắt về.

- Bạn bè với nhau sao cậu ích kỉ thế.

- Vậy cậu lên thẳng đồn đi.

- Ây...ây...Tôi qua liền.

Khải Phong cúp máy quay trở lại bàn làm việc, xử lí nốt công việc của ngày hôm sau.Vì chân Tiểu Ninh bị thương anh không muốn để cô ở nhà một mình, như vậy làm sao anh có thể yên tâm mà làm việc được. Nên đành phải giải quyết cho xong công việc. Để còn dành thời gian ở bên cạnh Tiểu Ninh của anh nữa.

Một lát sau Lãnh Ân đến tập đoàn, cậu lên thẳng phòng của Khải Phong.Chưa thấy mặt anh đâu nhưng đã nghe tiếng anh vọng vào:“ Phong, cậu ích kỉ thật đấy.” Anh mở cửa bước vào bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Khải Phong:“ Cậu nhỏ tiếng được không, vợ tôi đang ngủ.”

Lãnh Ân ngồi xuống sofa:“Từ khi nào trong mắt cậu chỉ còn vợ cậu không thế, tôi cũng là bạn cậu mà” Lãnh Ân nhướng mày chăm chọc nhìn anh.

- “Chó dưới sảnh, không tiễn.” Khải Phong lạnh lùng nhìn Lãnh Ân.

Lãnh Ân không vừa lòng mà luyên thuyên:“ Cậu,...đúng là vô tình, sao cậu không nghĩ đến tình bạn bao năm của chúng ta mà nhỏ nhẹ với mình được à, lúc nào cũng bộ dạng đó....”

Chưa để Lãnh Ân nói hết câu:“ Cậu có im miệng và đi không.”

- Được được, mình đi cho vừa lòng cậu.* Lãnh Ân vẻ mặt không cam chịu mà rời đi*.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.