Edit: Cà Rốt Kapie
“Mặc Tử Khanh!!!” Còn tưởng rằng mình rốt cuộc bị Mộc Tâm phát hiện bộ mặt
thật, Mặc Tử Khanh đã chuẩn bị tốt để động thủ, không nghĩ tới nữ nhân
trước mắt lông mày dựng đứng, mắt hạnh trợn tròn, níu lấy cánh tay nhỏ
của hắn, rồi sau đó trên mặt nặn ra một khuôn mặt tươi cười so với khóc
còn khó coi hơn, cắn răng nghiến lợi nói: “Tử Khanh, ngươi phải gọi là
mẫu thân mới đúng, Mộc Tâm chỉ là tên của ta, ta chỉ là để cho ngươi
biết ta tên là cái gì mà thôi, nhi tử, gọi mẫu thân ~”
Nữ nhân
này! Đối mặt với Mộc Tâm thần kinh chậm chạp, cảm thấy thật bất lực.
Nàng chẳng lẽ chưa nghe được mình vừa mới nói cái gì sao? Hắn nói miệng
ngươi hảo ngọt a! Những lời này là ai cũng có thể nghe ra là lời nói đùa giỡn đi, mặc dù hắn không phải cố ý, thật chỉ là bật thốt lên. Nhưng
nàng có cần hay không đem trọng điểm rối rắm đặt ở câu phía trước đó? !
Không phải không nghe thấy Mặc Tử Khanh nói một câu không hợp thân phận, chỉ
là miệng nàng vẫn còn lưu lại hương vị điềm điềm ngọt ngào, con trai bảo bối của nàng nói nàng rất ngọt cũng không sai a. Nàng chỉ so đo mình bị Mặc Tử Khanh trực tiếp gọi là Mộc Tâm.
“Mộc Tâm!” Mặc Tử Khanh
thanh âm giống như Hoàng Oanh uyển chuyển gọi lên, một đôi thủy mâu Mặc
Ngọc rất ư là vô tội nhìn Mộc Tâm.
“Không phải Mộc Tâm, là mẫu thân.” Đè nén hỏa khí, Mộc Tâm lần nữa kiên nhẫn hướng dẫn.
“Mộc Tâm!”
“Là mẫu thân ~”
“Mộc Tâm!”
“Mẫu thân!”
“Mộc —— Tâm ——”
[ Bó tay ngaaaa ! ]
“Ngươi. . . . . .” Thật to hít vào một hơi, Mộc Tâm cảm giác được tự mình đầy
ngập lửa giận nhưng không cách nào phát tiết ra ngoài. Nghĩ đến bạo lực
học đường, nhưng bây giờ nàng không thể đối với một đứa con nít như Mặc
Tử Khanh mà xuống tay được. Hô, tức giận thở dài một hơi, cả người giống như khí cầu bị châm đâm thủng, lập tức yểu xìu xuống. Vô lực đem Mặc Tử Khanh ôm vào trong ngực, Mộc Tâm cúi đầu nhận thua.
Cảm thấy
hành động giải thích của mình thật thất bại, Mộc Tâm có chút vô lực nói: “Mộc Tâm liền Mộc Tâm đi, coi như ta sinh ra ngoại quốc nhi tử, người
ngoại quốc không phải đều trực tiếp gọi tên cha mẹ sao.”
Nằm tựa ở bờ vai Mộc Tâm, Mặc Tử Khanh bộ mặt được như ý nụ cười căn bản không
che giấu được. Nữ nhân này thật sự rất dễ chọc không phải sao? Là một
món đồ chơi thú vị đấy. Hắn Mặc Tử Khanh đại nhân quyết định, coi như
thu hồi nội đan, hắn sẽ không lấy đi tánh mạng nàng, nhưng cũng sẽ không tha nàng rời đi. Món đồ chơi ngoan ngoãn làm sao có thể vứt bỏ. . . . . .
“Nhi tử.”
“Hả?” Khẽ hừ một tiếng, cái này coi như là Mặc Tử Khanh đáp lại.
“Chúng ta thương lượng một chút không được sao?”
“Mộc Tâm!”
“. . . . . . Được, ta câm miệng, ta nhận thua, nhi tử, ngươi thắng.” Bình
sanh lần đầu tiên nhận thua, nàng Mộc Tâm thua thiếu chút nữa cái quần
cộc cũng không còn. Chỉ là bại bởi con trai mình cũng không mất mặt,
trong thân thể của hắn chảy máu của nàng, liền cho phép chính mình nhận
thua hắn. Tiếp tục tự thôi miên, an ủi bản thân, Mộc Tâm có cảm giác rất muốn rơi lệ, tại sao nàng trùng sinh làm mẫu thân người ta rồi, vẫn
không thể nghe hắn gọi một tiếng mẹ?
Dù là Mộc Tâm sống tám đời,
cũng so không được với hắn Mặc Tử Khanh tuổi nhỏ đếm được trên đầu ngón
tay. Muốn làm mẹ ruột của hắn? Nằm mơ đi, coi như đời sau cũng không
thể. Chỉ là lâu rồi, nếu như nàng nguyện ý làm nương tử của hắn. . . . . . Chợt, vốn là đang ngồi cười trộm, nụ cười trên mặt hắn bởi vì ý niệm
bất thình lình của chính mình lập tức cứng ngắc.
Chẳng lẽ hắn
thật sự là nội đan bị đoạt, yêu lực chạy mất, cho nên đầu óc cũng gỉ
sét? Hắn làm sao lại nghĩ khiến Mộc Tâm trở thành nương tử? Loài người
sinh mệnh ngắn ngủi, nháy mắt liền biến mất, so cùng với Yêu Tộc quả
thực là không đáng nhắc tới. Dù là hắn Mặc Tử Khanh muốn có nữ nhân cho
hắn kéo dài huyết mạch, hắn cũng sẽ chọn lựa huyết thống nữ yêu thuần
khiết, mà không phải cùng với nhân loại thiên lý bất dung !
Mặc
Tử Khanh ngươi phải nhớ kỹ thân phận ngươi, nhớ kỹ thân phận nàng, loài
người cũng chỉ là loài hèn mọn nhất, ngươi cùng nàng tuyệt đối không có
khả năng. . . . . .
Âm thầm cảnh giác chính mình, Mặc Tử Khanh thu hồi khuôn mặt tươi cười, đôi mắt hàn ý bắn tán loạn.