“Nhi tử?” Bế Mặc Tử Khanh trên tay, Mộc Tâm ánh mắt xa lạ cẩn thận từng li từng tí dò xét hắn.
“Hả?” Nghe được lời nói của Mộc Tâm, Mặc Tử Khanh âm thầm ngưng tụ yêu lực ở
lòng bàn tay trong nháy mắt tiêu tán. Hắn liếc mắt xem thường, thật muốn nói một câu: “Này cô nương, cô thật là khôi hài?”
Quan sát cẩn
thận tiểu oa nhi trắng nộn trước mắt, nhìn thấy hắn mắt trợn trắng. Mộc
Tâm trong đầu bắt đầu tự động YY*. Bị gia đình chồng hành hạ, một quả
phụ mang theo nhi tử đáng yêu bị đuổi ra khỏi nhà, kết quả người quả phụ đó bị nhiễm bệnh mà đi đời nhà ma, còn lại tiểu oa nhi đáng thương ngồi khóc, ao ước cho mẫu thân sống lại! Cho nên khi nàng tỉnh lại, oa nhi
bị dọa sợ không nói nên lời, chỉ biết trợn trắng mắt.
*YY: Tự sướng… ^0^
Vừa nghĩ tới nàng phải cả ngày lẫn đêm chăm sóc cho tiểu oa nhi mới 5, 6
tuổi này, đầu liền kêu ong ong. Mộc Tâm nàng đến mùi vị của nam nhân còn chưa hưởng qua, tại sao phải làm mẹ của người ta. Chuyện này nàng không muốn làm! Thừa dịp tiểu oa nhi còn chưa có phản ứng, nàng phải đi nhanh thôi.
Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, Mộc Tâm vừa nảy ra ý
định chạy trốn một tay lấy Mặc Tử Khanh ném ở một bên, trong nháy mắt
nàng phóng vọt tới phía cửa phòng. Này, tiểu tử ngươi đừng oán trách ta
lòng dạ độc ác, ta thật sự không phải mẹ của ngươi. Trong lòng lẩm nhẩm
đôi câu, Mộc Tâm bắt đầu mở cửa.
Mộc Tâm tựa như thấy quỷ mà
nhếch nhác chạy trốn, khiến Mặc Tử Khanh không hiểu ra sao. Lúc hắn bắt
nữ tu tiên giả này chính xác là từ phía sau lưng tập kích, nàng không
nhìn thấy tướng mạo của hắn. Nhưng là, nàng không phát hiện ra hắn là
yêu chứ không phải là loài người? Còn nói chuyện với hắn, gọi hắn là nhi tử? Chẳng lẽ là yêu lực của hắn đột nhiên yếu bớt, nàng mới không phát
hiện được? Hay là bởi vì nội đan bị nàng thôn tính, yêu lực của mình
cùng với nàng hòa làm một thể, cho nên hắn mới không bị phát hiện?
Mặc kệ nữ nhân này đến tột cùng là vì sao không thừa lúc hắn trong thời kỳ
suy yếu mà đánh chết, hắn chỉ quan tâm đến việc làm cách nào mang nội
đan của chính mình đoạt lại! Đôi mắt ngọc bích hẹp dài xẹt qua một tia
hung ác, Mặc Tử Khanh từ trên giường nhảy xuống, chạy theo Mộc Tâm.
Đã vứt Mặc Tử Khanh thành công, nhưng trong đầu nàng lại không ngừng hiện
lên những thứ trong tiểu thuyết trùng sinh thường viết, không có mẫu
thân, một đứa bé sẽ phải chịu thê thảm cỡ nào, bị khi dễ cỡ nào. Thôi,
nếu nàng đã trùng sinh, đã xui xẻo trở thành mẫu thân của người khác,
như vậy nhi tử của Mộc Tâm nàng phải được sống tốt! Tối thiểu, nàng
không thể để con trai mình bị khi dễ!
Nghĩ như vậy, Mộc Tâm đột
nhiên xoay người, Mặc Tử Khanh đang vội vàng chạy như điên tới, không
kịp chuẩn bị, liền đụng phải người nàng. Cái mũi nhỏ lập tức đau nhói,
nước mắt không khống chế được xông ra hốc mắt.
Thấy Mặc Tử Khanh
như vậy điềm đạm đáng yêu, tiểu bộ dáng khóc thút thít, Mộc Tâm lòng
chợt mềm nhũn. “Nhi tử ngoan đừng khóc, mẫu thân không đi, không đi!”
Nói xong dùng sức ôm chặt hắn, nàng đau lòng, không ngừng xoa đầu của
hắn. Nhìn xem, nhìn xem, cổ thân thể này trước kia nhất định là một
người mẹ vô dụng, con trai mình nhỏ như vậy mà lại để cho hắn mặc quần
áo người lớn, thật sự là không phù hợp với một tiểu oa nhi, mà còn là
một tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp, tiểu mỹ nam tiềm lực vô hạn.
Một mặt cảm thán nguyên chủ vô dụng, Mộc Tâm quyết định hảo hảo đối đãi với nhi tử nhặt được – Mặc Tử Khanh.
Bị Mộc Tâm ôm đến thở không được, chỉ có thể liếc mắt nhìn, Mặc Tử Khanh
trong lòng mắng to, hắn ND, hắn đã sống được 3500 năm, thế nhưng tự
nhiên trời giáng xuống một người mẫu thân như thế! Trời giáng mẫu thân
còn chưa tính, nàng còn là một nhân loại ngu ngốc! Lại càng là một Tu
Tiên Giả đối lập với Yêu Tộc! Trời ạ, lão nhân gia là muốn tuyệt đường
lui của Mặc Tử Khanh ta sao?