Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu

Chương 11: Chương 11: Âm mưu đen tối




Liên Trì Cung

Trên đường đi tới Liên Trì cung, bốn phía tất cả đều trồng đủ loại hoa lê, gió vừa thổi… hương hoa lê liền theo từng làn gió đưa vào trong mũi, mùi hương mát mẻ, thanh nhã vờn quanh cánh mũi, khiến người ta không kìm được mà hít thêm một hơi.

Liên Trì cung nằm sâu trong dải hoa lê trắng, bên ngoài đại điện là một hồ nước trong suốt thấy đáy, sen trắng trong ao trông như đứa bé mới sinh, trắng nõn mê người. Từng đợt sóng dội tới, không ngừng biến đổi theo gió, giống như một đôi tình lữ yêu nhau cuồng nhiệt đang dạo chơi trong hồ.

Giống như hoa lê trắng mộc mạc trang nhã, hay hoa sen trắng gần bùn chẳng tanh hôi, bất cứ ai nhìn thấy cung Liên Trì cũng sẽ nghĩ chủ nhân của nó phải là người tư cách bất phàm, có khi còn là tiên tử hạ phàm ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm.

Trong Liên Trì cung, một mỹ nhân trác tuyệt đang ngồi ngay ngắn trên đại điện chủ vị. Gương mặt không thoa phấn mà trắng nõn mềm mại, hấp dẫn mê người, đôi môi không son mà đỏ, lông mày không vẽ cũng đen, sống mũi thẳng hài hòa với ngũ quan, đôi mắt phượng tuyệt mỹ mị mà không yêu, kiêu mà không tục, con mắt liếc nhìn tới đâu, trăm hoa nơi ấy đều thất sắc (tiếc rằng giờ là ban đêm, hoa có thất sắc cũng chả thấy).

Phía dưới có hai nữ tử mặc cung trang, cung kính quỳ xuống với mỹ nhân tuyệt sắc đang ngồi trên ghế, trán chạm đất, dập đầu với Tô Liên Hinh. Tô Liên Hinh ngay cả mắt cũng lười mở. Hai nữ tử quỳ bên dưới, thân thể gầy yếu khẽ run rẩy, lại không dám mở miệng, chỉ cung kính quỳ.

Trên bàn vuông lớn làm từ gỗ tử đàn, chiếc đèn cung đình tỏa ra ánh sáng yếu ớt, hai nữ tử mặc cung trang quỳ dưới đất, một mỹ nhân trác tuyệt đang khẽ nhắm hai mắt ngồi trên ghế, hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ dị!

“Đứng lên đi.” Đại khái qua nửa chung trà, một giọng nói như hoàng oanh xuất cốc vang lên. Tô Liên Hinh nâng mắt phượng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng hai nữ tử bên dưới.

“Tạ ơn nương nương” Hai nữ tử cung kính tạ ơn, nói là cung kính không bằng nói là sợ hãi thì đúng hơn.

Mắt phượng của Tô Liên Hinh lướt qua nữ tử quỳ bên trái, cười châm chọc: “Ám Hương cũng không độc chết được nàng, xem ra mệnh của tiện nhân kia cũng dài thật đấy.”

Hoàng thượng đâu có thích ả ta, nhưng lại muốn cưới ả ta về làm Tây Cung Hoàng hậu.

Chính xác mà nói, Hoàng thượng căn bản không thích bất kỳ người con gái nào trong hậu cung, kể cả nàng – Tô Liên Hinh Tô quý phi. Nhưng nàng không cho phép, Tô Liên Hinh nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, vị trí ấy nàng nhất định phải có được, ai cũng không có tư cách ngồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.