Đây là đêm đầu tiên bọn họ ngủ chung với nhau, Vũ Tiêu Nhiên cả đêm ngủ rất ngon, nhưng Anh Mộc Ly thì ngược lại, nàng vẫn không tài nào chợp mắt được.
Mãi cho đến khi mặt trời đã lên cao, Vũ Tiêu Nhiên lâm triều từ rất sớm, hai mắt gấu mèo của Mộc Ly mới chậm rãi mở ra, mơ màng sờ sờ bên cạnh, nơi đây vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên người hắn, Mộc Ly giật mình một cái, nói lẩm bẫm: "Cuối cùng cũng đi rồi." Tên Hoàng đế ngựa đực nào đó, rốt cuộc cũng đã đi rồi.
Dứt lời, lật người một cái, tiếp tục đi gặp chu công. Tối hôm qua, cả người nàng cứng đơ, suốt đêm chưa hề chợp mắt. Ngẫm lại, ngủ bên cạnh là một con ngựa đực nguy hiểm như vậy, sao nàng có thể an tâm nhắm mắt đi ngủ chứ.
Mà hắn, được ôm lấy nàng, ngủ một mạch tới hừng đông, ngay cả khóe miệng cũng mang theo nụ cười thỏa mãn.
Nụ cười này, làm hai mắt Mộc Ly vừa bối rối vừa đau nhói.
Thẳng đến trưa, Mộc Ly đói bụng mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, sờ sờ mông mềm, dường như đã không còn đau nữa.
Nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, Mộc Ly đi vào nội thất, lại thấy trên chiếc bàn vuông đặt giữa đại điện, đã bày đầy các loại thức ăn ngon đủ loại hương vị lẫn màu sắc, không cần đoán cũng biết, những thứ đồ ăn này nhất định là do vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia an bài rồi.
Mộc Ly không thể không thở dài một tiếng, xem ra hắn cho rằng nàng chính là Nguyệt Như Băng rồi, nếu không. . . Sẽ đối xử tốt với mình như vậy sao? ! !
Đáng tiếc, Mộc Ly lại không lấy làm cảm động, đối xử nàng giống như một thế thân, có gì tốt đáng giá để Anh Mộc Ly nàng cảm động chứ?!
"Mộc Ly tiểu thư, người tỉnh rồi." Một giọng nói thân quen cất lên, cửa lớn mở ra, Mộc Ly vui mừng ngước mắt, Tuyết Lê bưng một chậu nước nóng bốc hơi nghi ngút, chầm chậm đi đến.
"Tiểu Tuyết? Sao ngươi ở đây?" Mộc Ly thấy Tuyết Lê vừa mừng vừa sợ. Sợ chính là trong một đêm Vũ Tiêu Nhiên lại thay đổi thái độ với nàng, vui chính là, rốt cuộc ở bên trong hậu cung mờ mịt này, còn tồn tại một người biết Anh Mộc Ly nàng.
Tuyết Lê nhìn Mộc Ly, hai mắt sáng lấp lánh, xấu bụng cười nói: "Là hoàng thượng phái người cho ta tới hầu hạ Mộc Ly tiểu thư."
Nếu không phải do Hoàng thượng phái người cho nàng đến, thì cho dù có muốn nàng cũng chẳng thể tới đây được.
Mộc Ly nhìn thấy ánh mắt nàng ấy không có ý tốt, nhướng mắt khinh bỉ, tùy ý nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đó? . . . Đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm thôi."