"Ta không sao." Miễn cưỡng nặn ra mấy chữ, Mộc Ly nhàn nhạt khoát tay áo, bức tranh trên tay rơi xuống.
Mộc Ly chuẩn bị cúi người đi nhặt, lại cảm thấy trước mắt bắt đầu mơ hồ, thân thể cũng có chút lảo đảo sắp ngã, cuối cùng chỉ có thể mặc cho Tuyết Lê đỡ.
"Ly Ly. . . . . ." Tuyết Lê hoảng sợ kêu lên, rốt cuộc cũng kéo lại được thần trí của Mộc Ly.
Dụi dụi con mắt, xóa bỏ hơi nước trong mắt, Mộc Ly nhíu mày nhìn bốn phía, trên đường vốn là chợ náo nhiệt, bây giờ đã bị mấy chục áo đen thay thế, khỏi phải nói an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi trên mặt đất.
"Người tới là ai?" Mộc Ly khẽ quát một tiếng, mắt phượng lạnh lùng hiện lên sự đề phòng, nàng nhanh chóng bước lên trước che chở cho Tuyết Lê, lòng vốn đang rất đau lúc này đã bị sát khí thay thế.
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo chúng ta, chúng ta bảo đảm không làm các ngươi bị thương." Một người áo đen che mặt lạnh nhạt lên tiếng.
Mộc Ly cười lạnh, giọng nói vang vang mang theo sự mạnh mẽ: "Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, gọi thủ lĩnh các ngươi ra đây."
Hắc y nhân ngẩn ra, tròng mắt đen thoáng qua một chút tức giận, ngay sau đó, toàn thân đề phòng đang muốn làm khó dễ, lúc này một giọng nói khác lại truyền tới.
"Không biết cô nương tìm Bổn vương có gì chỉ giáo?"
Âm thanh nhẹ nhàng, tựa như nước chảy, tựa như tiếng ngọc chạm vào nhau, rồi lại mang theo vô tận lười biếng mê hoặc lòng người.
Giọng nói này, Mộc Ly đời này cũng sẽ không quên, càng thêm nhớ rõ tình cảnh lúc trước bị làm khó dưới Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, rất dễ nhận thấy hắn chính là kẻ giao quyền ngày đó, như vậy hôm nay chuyện gì nữa đây.
"Chẳng lẽ ngươi định làm con rùa đen rút đầu? Thế nào, không mặt mũi gặp người sao?" Mộc Ly mỉa mai cười một tiếng, cố ý cất cao giọng, nàng nhìn bốn phía nóc phòng, rõ ràng nghe được âm thanh truyền đến, nhưng cũng không biết nó đến từ đâu.
"À, gấp rút muốn gặp Bổn vương đến thế ư, vậy Bổn vương liền như ngươi mong muốn."