Chỗ áo lót bị nhiễm đỏ, ngực đau đớn kịch liệt, nhưng hắn không quan tâm.
Một khắc kia, hắn cảm giác tim mình như bị hút theo bóng lưng vội vã của nàng, một khắc kia, hắn đột nhiên có loại ý tưởng, mặc kệ nàng có phải là nàng ấy hay không, hắn vẫn muốn dốc hết toàn lực giữ nàng lại bên cạnh mình, cho dù có cãi vả, tức giận khó chịu, hắn cũng cam lòng.
Chẳng qua, mệt mỏi nhìn xuống trâm ngọc, vuốt ve vết thương ngay vị trí trái tim, hắn cười tự giếu, hắn biết, từ đây về sau ở chỗ này, sẽ vĩnh viễn không thể phai mờ, cả đời này đi theo hắn, cho đến khi hắn chết mới thôi.
Chỉ chốc lát sau, ngự y nghe lệnh vội vàng chạy tới xử lý miệng vết thương, đi cùng còn có Huyền Thanh quần áo xanh thẳm, nhìn ra đằng sau, không nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh gầy yếu, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ.
"Ngươi đi xuống đi." Câu nói được thốt ra không chút tình cảm, hắn khoát tay, ý bảo ngự y lui ra.
"Vì sao ngươi phải làm thế?" Nhìn cánh môi tái nhợt của hắn, cộng thêm bộ quần áo toàn là máu, Thanh nhíu chặt mày, lo lắng nhìn hắn.
"Không sao." Vũ Tiêu Nhiên trả lời qua loa, sự lạnh giá trong mắt ít hơn trước, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng đối xử lạnh nhạt với Thanh.
Cũng bởi vì có y, mới có thể khiến hắn trong những năm này giữ được sự ấm áp lúc ban đầu.
Ngự y do dự, nét mặt già nua đầy nếp nhăn khẽ run, ông không biết là nên vào hay ra đây, cho đến khi Hoàng đế không kiên nhẫn phất tay lần nữa. Ông mới xách dụng cụ lui ra ngoài, nhưng nửa đường lại bị người nào đó kêu trở lại, mà lão ngự y này, chính là người Mộc Ly nhìn thấy đầu tiên lúc tỉnh lại.
"Hoàng. . . Hoàng thượng. . . . . ." Ngự y yếu ớt lên tiếng, phịch một tiếng quỳ xuống đất, ông thật sự chịu không nổi khí lạnh toát ra từ trên người của Hoàng thượng, cũng không biết Hoàng thượng gọi ông lại làm chi, chẳng lẽ bởi vì vết thương chưa được xử lý thỏa đáng?
"Để đồ lại, cút ra ngoài." Vào lúc này, quả thực không thể chịu được thái độ khúm núm của người khác, Vũ Tiêu Nhiên chán nản mở miệng, giọng nói đầy uể oải.
"Dạ . . Dạ . . . . ." Lão ngự y không để ý tới mồ hôi lạnh trên trán, vừa lăn vừa bò chạy đi.
Xoa xoa cái trán mệt mỏi, chống lại ánh mắt khó chịu của Thanh, hắn thờ ơ nói: "Nàng không thừa nhận, chỉ dựa vào một cây cây trâm, ta cũng không thể xác định rốt cuộc có phải là nàng hay không."