Người đến toàn thân long bào màu vàng tươi tôn quý, trên long bào thêu kim long năm móng sinh động như thật, càng tôn thêm thân thể cường tráng cũng như sự cao quý như thiên thần của hắn. Ba ngàn sợi tóc đen tùy ý mà lười biếng thả rối tung trên vai, gương mặt anh tuấn không chút biểu tình đáng nói, đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường thẳng, có thể nhìn ra hắn rất ít cười.
“Nếu cảm thấy thoải mái, ngươi không ngại đến ở thử xem!” Liếc nhìn đế vương trẻ tuổi mặt không biểu cảm. Mộc Ly nhếch khóe miệng đúng bốn mươi năm độ, có thể nói là nụ cười không hề có nhiệt độ.
“Nhan, Khuynh, Thành”. Không ấm không phiền chỉ nỉ non gọi tên nàng, đột nhiên Vũ Tiêu Nhiên đưa gương mặt tuấn tú sát lại gần, gần đến nỗi thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở bình ổn không chút chấn động của Mộc Ly. Mặt hắn không biểu cảm nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu, nàng lại không biết tốt xấu như vậy, trẫm sẽ để nàng ở lãnh cung này cả đời”.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mềm mỏng, giống như lời nỉ non nhỏ nhẹ giữa tình nhân với nhau, nhưng mỗi từ mỗi câu kia lại như thiên lôi sét đánh vào lòng Mộc Ly, nàng nhìn gương mặt tuấn tú rõ rệt ở ngay trước mắt, biết rằng nam nhân này tuyệt đối nói được làm được!
Không biết vì hơi lạnh từ mặt đất và gió thu quấy phá, hay bởi vì hắn nói lời có tình lại tuyệt tình, đôi môi anh đào của nàng không tự chủ tái nhợt hai phần, đôi con ngươi như ngọc lưu ly ẩn chứa thương cảm và uất ức nhàn nhạt. Hắn nhìn ra những gì nàng đang cực lực che dấu, nhưng không nhìn ra đôi mắt ẩn chứa vẻ thương cảm kia đưa ra xa ngàn dặm.
Nhìn nàng vẫn ngây người đứng ở trên sàn nhà lạnh lẽo, một bộ quần áo trắng mỏng manh trong gió thu se lạnh, thân thể nhỏ nhắn gầy yếu lại như được châm cứu thoải mái ngẩng đầu đứng thẳng, hai cánh tay như bạch ngọc nắm thật chặt tà áo trắng mỏng manh trên người mình, hắn thần xui quỷ khiến nhận lấy giày thêu Tuyết Lê cầm trên tay, nhẹ nhàng, hạ mình ngồi xổm xuống thân thể vạn kim kia!
Đem tay ngọc thon dài của nàng khoác lên bả vai rộng rãi của mình, đã gây trở ngại cho nàng bởi vì đứng không vững mà ngã nhào, bàn tay thon dài của hắn nhẹ nhàng nâng cao bàn chân đẹp đẽ tinh xảo của nàng, cẩn thận mang giày vào cho nàng, động tác của hắn ấm áp mà dịu dàng, giống như cử chỉ thân mật nhất của tình nhân vậy.
Tuyết Lê đứng ở một bên và Cao công công đang chậm chạp đi tới, đồng thời trợn to mắt bò giống như chuông đồng, không dám tin nhìn vị thiên tử trẻ tuổi đó ngồi xổm trên mặt đất mang giày cho Mộc Ly. Cao công công dụi dụi con mắt, nghĩ rằng do mắt mình mờ nên mới nhìn lầm!