Tên đối với hắn mà nói đơn giản chỉ là một danh hiệu, mặc kệ gọi là gì, chỉ cần người này là nàng, thì đây chính là bảo bối của hắn, là tất cả của hắn, bởi vì nàng, chính là cả thế giới của hắn!
Tim Mộc Ly run lên bởi vì những lời nói thâm tình này của hắn, đây là vị Hoàng đế tiếc chữ như vàng, cả ngày lạnh băng đó sao? Dường như không quá giống rồi? Chỉ là nàng biết, người khiến cho hắn chờ đợi sâu nặng như thế cũng không phải là mình, không lý do, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu.
"Vũ Tiêu Nhiên, ta nói một lần cuối, mau buông ta ra!" Mắt thấy cách Dưỡng Tâm điện càng ngày càng gần, âm thanh Mộc Ly lạnh xuống, nàng quýnh lên, kêu ra cả tên lẫn họ, không thèm quan tâm đến lễ nghi gì đó nữa.
Bước chân hơi chậm lại, tay Vũ Tiêu Nhiên ôm Mộc Ly xiết chặt hơn, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt óng ánh, sáng chói như Lưu Ly, yên lặng như mặt nước, thỉnh thoảng lạnh nhạt, dường như cái gì cũng thể không lọt vào mắt xanh của nàng. Có đôi khi lạnh lẽo không độ ấm, lúc nhìn ngươi tựa như nhìn một vật chết không chút tình cảm.
Mà chủ nhân của đôi mắt kia, rất lớn mật và cực kì không có lễ phép, càng giống như không sợ chết. Cho dù hắn là một vị Hoàng đế, nhưng khi ở trước mặt mọi người, vẫn ngang ngược la hét tên của hắn, mà không phải giống như những người khác khúm núm tôn kính gọi hắn là Hoàng thượng!
Vũ Tiêu Nhiên thoáng thất thần, con ngươi như sao trong phúc chốc cứng ngắc. Chẳng bao lâu sau, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, sự bướng bỉnh của nàng, sự lạnh nhạt của nàng, đủ loại dáng vẻ của nàng. . . . . . Cứ như vậy đã khắc ghi trong lòng của mình?
Nhìn con ngươi tối đem thâm trầm của Vũ Tiêu Nhiên, tay nắm chặt hắn trong nháy mắt vụt qua sáng ngời, chẳng biết lúc nào cây trâm tay Mộc Ly đã đi tới trước ngực của hắn, nhẫn tâm tăng lực đạo trên tay, đỉnh cây trâm cắm thật sâu vào ngực hắn, Vũ Tiêu Nhiên kêu lên một tiếng khổ sở, tay buông lỏng, cúi đầu, không thể tin nhìn người trong ngực.
Nghi ngờ, đau đớn, tức giận, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc phức tạp, từng cái hiện ra trong đôi mắt ấy, thương hải tang điền*, Mộc Ly nghĩ, cả đời nàng cũng không quên được đôi mắt này.
(*) Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh.
Không quên được nét mặt hắn lúc ấy nhìn nàng, quên được nỗi đau khổ to lớn mà hắn phải gánh chịu, cho dù chết cũng cố chấp không buông tay.
Nhiều năm về sau, Mộc Ly hỏi hắn tại sao lúc ấy không buông tay, thế nhưng hắn chỉ cười nhạt, nói cho nàng biết, tim của hắn chính là nàng!
Dĩ nhiên, chẳng qua những thứ này để bàn sau.