Vũ Tiêu Nhiên đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Mộc Ly, nhưng vẫn không cử động, càng không tỏ vẻ lúng túng khi âm mưu bị người khác phát hiện. Mộc Ly không thể không cảm thán một tiếng, chính trị gia luôn là những kẻ ăn thịt người không nhả xương!
"Không biết? Không biết chẳng lẽ cũng sẽ không hỏi sao? Vậy chứ cái miệng dùng để làm gì?" Vừa gầm lên giận dữ xong môi mỏng Vũ Tiêu Nhiên bắt đầu trắng dần, mặc trên người áo lót màu trắng, vì vậy không nhìn ra ngực từng có dấu vết bị thương.
"Cái miệng, đương nhiên là dùng để ăn cơm rồi." Mộc Ly cố ý chọc giận hắn, không chút nghĩ ngợi ném ra một câu như vậy, lời nói vừa dứt khoác vừa mạnh mẽ.
"Ngươi. . . . . ." Vũ Tiêu Nhiên không thể nào phản bác, chỉ đành căm hận trừng mắt Mộc Ly, đôi môi vốn hơi nứt nẻ lúc này càng lúc càng tái nhợt, quả đấm cũng bị hắn siết chặt lại, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vung tới Mộc Ly, nhưng ngực không vì tức giận mà phập phồng lớn.
Mộc Ly thảnh thơi nhìn hắn tức giận, coi như không thấy quả đấm nọ có thể vung tới mình bất cứ lúc nào, môi hồng như hoa anh đào kéo ra, nhưng không xuyên xỏ hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta sai lầm rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Mấy chữ nhẹ nhàng như vậy, tùy ý thốt lên xin lỗi, cũng là lời nói trong lòng của Mộc Ly. Bởi vì vết thương đêm đó, cùng một câu nói nhưng mang hai nghĩa. Chẳng qua, vị thiên tử trẻ tuổi này có thể hiểu rõ không?
Hiện tại, Mộc Ly vẫn chưa quên mục đích của mình, chưa quên kế hoạch muốn thoát khỏi hoàng cung, vốn là trước khi đến đây về điểm này lòng đã thấp thỏm không yên, chưa hề được thoải mái. Lúc này lại càng bất ổn và trầm trọng hơn.
Đối với chuyện đêm đó, Vũ Tiêu Nhiên càng không đề cập tới, Mộc Ly lại càng cảm thấy không yên, ngả bài nói rõ ít nhất có thể làm cho lòng nàng dễ chịu hơn một chút, như thế này ngược lại càng giống như sự yên lặng trước cơn bão táp, mà chuyện kia, lại cố tình khiến Mộc Ly không thể mở miệng trước.
Nếu Vũ Tiêu Nhiên mở miệng trước, chứng minh hắn đã biết hết, nhưng nếu hắn vẫn không mở miệng, vậy thì là thử dò xét hay đã nắm chắc mười phần? Vấn đề này Mộc Ly cũng chẳng rõ, dù sao lòng người khó dò, lòng Đế Vương lại càng khó đoán hơn.
"Cái gì?" Phản xạ có điều kiện hỏi lại một câu, Mộc Ly thẳng thắng nhận sai như vậy, ngược lại khiến Vũ Tiêu Nhiên càng thêm kinh ngạc. Ngày thường, nữ nhân này chẳng phải rất lớn mật không sợ chết sao? Hôm nay lại có thể lần đầu tiên nói xin lỗi? Nhưng khi nhớ lại, trong lòng đã sáng tỏ.