Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu

Chương 186: Chương 186: Nghiêng nước nghiêng thành




Phượng Lâm cưỡi bạch mã, hồng y xinh đẹp bay phấp phới trong gió, hắn hí nửa tròng mắt hào phóng nhận lấy đến mọi ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, miệng cười giống như hoa anh túc.

Chuyện không ngờ là một tháng sau, hắn rốt cuộc lại đứng trên mảnh đất này, lần trước ra đi không từ giả, lần này, nhất định phải mang nàng theo. . . . . .

"Có đói bụng không?" Lại gần kiệu hoa, Phượng Lâm hỏi nhỏ, đôi mắt đào hoa không tự chủ đầy tràn quan tâm.

Cũng không lâu lắm, bên trong kiệu giọng nói của thiếu nữ giống như thiên âm nhẹ nhàng truyền đến: "Không đói."

Hai chữ vô cùng đơn giản, trong trẻo sạch sẽ, nó tựa như tiếng vang của hai mảnh ngọc chạm vào nhau.

Phượng Lâm nhìn lướt qua, môi đỏ tươi nâng lên: "Lát nữa có đói bụng thì nói cho ta biết."

Bỗng nhiên, trầm mặc hồi lâu, rèm vải treo trên cửa sổ nhỏ bên hông kiệu hoa lắc lư, một cánh tay như bạch ngọc nhẹ nhàng vén lên, chỉ nhìn thấy được một bên mặt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp đến hít thở không thông, hai cánh môi mềm mại của nàng hơi giật giật, khóe miệng nở nụ cười tươi như hoa, tiếp màn vải vụt một cái, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đã được ngăn cách với bên ngoài.

Chỉ với một lần liếc mắt nhìn nửa gương mặt thôi, lại khiến đám người mong ngóng ở đây vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ, thậm chí lập tức có họa sư lấy giấy bút vẽ lại gương mặt tuyệt thế kia. Từ đó, ai cũng biết Tây Cung Hoàng hậu nước Phượng Lân chính là công chúa hòa thân của Lam Nguyệt Quốc, Phượng Nguyệt công chúa, lưu truyền khắp mọi nơi trong Phượng Lân. . . . . .

Bên kia, phía trên lầu đệ nhất thiên hạ lâu, vài tháng sau chuyện xảy ra, nam tử áo đen đeo mặt nạ màu đen toàn thân tản ra hơi thở tu la ngồi cùng một bạch y công tử tuyệt thế.

"Tà, lần này ngươi định làm gì." Bạch y nam tử đưa mắt nhìn đội quân phía dưới mở miệng, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, ở chung với người áo đen tên Tà kia, hình thành hai thế đối lập rõ ràng.

Nam tử áo đen theo thối quen hai tay ôm ngực, hắn lười biếng dựa vào cánh cửa, phun ra một chữ ngắn gọn: "Đợi."

Chờ ai đó giải quyết nội loạn, bình định triều đình, chờ người của mình trong hành cung Bắc Triệt đi ra, chờ mọi thứ đều hoàn toàn tốt đẹp sau đó. . . . . .

Hắn muốn chờ, chính là một thời cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.