"Đi đâu? Lý do?" Mộc Ly cười lạnh, tiếp tục xuất chiêu, nhưng đầu lại không ngừng tính toán.
"Bổn vương nói rồi, Bổn vương làm việc chưa bao giờ cần lý do."
"Ta cũng đã nói, ta không thích người khác uy hiếp."
"Hả. . . Vậy sao? Nhưng Bổn vương rất thích uy hiếp còn ngươi."
Nam tử đeo mặt nạ nhoẻn miệng cười, một hư chiêu vụt qua, bổ tới huyệt Thiên Linh Cái của Mộc Ly, nàng ảo não nhíu mày, khéo léo né tránh, chân lướt như bay, nhảy ba lần liên tiếp trốn một kích này.
Vung tay lên, một luồng sáng màu đỏ chói mắt rời khỏi tay Mộc Ly bay về phía nam tử, chờ khi nó sắp đến gần, chỉ thấy hắn cười khẽ, ống tay áo rộng thùng thình phất qua, hồng quang giống như bị người ta bổ đôi diệt hơn phân nửa uy lực.
Nhìn thấy Mộc Ly kinh ngạc trợn to mắt, nam tử lần nữa cười không ra tiếng.
Có phải ngươi do Minh vương đưa tới không, Mộc Ly rất muốn hỏi một câu như thế, chẳng qua cảm thấy có chút dư thừa.
Nhưng thật sự nghĩ không ra Hồng Quang này có sức mạnh lớn như vậy, tại sao đến trước mặt hắn lại dễ dàng bị hóa giải thế nhỉ.
Không nghĩ nữa, song chưởng Mộc Ly đánh tới, trên không trung từng luồng Hồng Quang cực kỳ cường đại vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, tiếp tục tấn công tên nam tử kia, ánh mắt Mộc Ly cũng lạnh lùng chăm chú nhìn hắn, biết được hắn chỉ có thể hóa giải nhưng không thể trực diện tiếp nhận, mi tâm xoắn xuýt cuối cùng cũng dãn ra.
Ngay tại thời điểm một kích này xuất ra, hắn lắc mình chuyển một cái, thanh kiếm màu đỏ tấn công ngược lại Mộc Ly. Theo bản năng nàng nhảy vọt lên không trung, chỉ thấy quần áo đen như mực tung bay thoáng qua, nam tử vốn nên tấn công nàng đột nhiên chuyển hướng đánh tới chỗ bán tranh.
Mộc Ly hét to, nàng sử dụng hết toàn lực bay đến bên này, lại nghe được tiếng Tuyết Lê kêu lên hoảng sợ mà đành phải ngừng bước.
"Ngươi hèn hạ, đánh không lại thì dùng biện pháp hạ lưu, uy hiếp một tiểu nữ tử, ngươi là nam nhân gì chứ!!"