Đêm hôm đó, ánh trăng trong như nước, Nhan Phong nói cho Mộc Ly biết một ít chuyện tươi đẹp ngày xưa, mà nhân vật chính đúng như Mộc Ly nghĩ là Vũ Tiêu Nhiên, cũng vì nguyên nhân này, địa vị Vũ Tiêu Nhiên trong lòng Mộc Ly mới có sự biến hóa lớn như thế.
Lúc ấy hắn là một thiếu niên hết sức lông bông không chịu trói buộc, là một thái tử Vũ Tiêu Nhiên có trái tim lương thiện, cuộc sống luôn tràn ngập tiếng cười. Người thiếu niên kia thời kỳ đó, không hề hứng thú với chính trị lẫn vương vị, nhưng lại chịu khổ nằm trong kế hoạch của mình người yêu thương nhất.
Phụ hoàng hắn, vì để cho hắn sớm ngày ngồi lên vị trí kia, vì để cho lòng hắn cam tâm tình nguyện chấp nhận nó, vì để củng cố thêm hoàng quyền, vì Phượng Lân ngày sau sẽ không suy bại, vì khiến hắn sớm ngày thấy rõ thế cục, tiếp nhận tất cả, không tiếc tính kể cả vị đại hoàng huynh Vũ Bùi Nhiên không quan tâm chuyện triều chánh kia, hợp lại bố trí một cuộc tạo phản. . . . . .
Lão hoàng đế nước Thiên Diệu băng hà, tiên hoàng cố ý loan tin này đến tai Vũ Tiêu Nhiên khi ấy vẫn còn là thái tử, dựa theo tính cách hắn ắt sẽ đi tìm hiểu hư thật, cũng vì nguyên nhân như vậy mới khiến cho kế hoạch này càng thêm thuận lợi.
Ngay thời điểm Vũ Tiêu Nhiên sắp đến Thiên Diệu, phái thám tử đi thăm dò, không có bất kỳ người nào tìm được kẻ tình nghi, nhưng càng không ngờ quân đội sớm đã mai phục ở trên vách núi, ba mặt giáp công, Vũ Tiêu Nhiên trơ mắt nhìn 3000 binh lính vì bảo vệ mình mà chết thảm ở dưới chân, chết thảm trước mắt mình. . . . . .
Mà người đứng đầu tạo phản, ngoài dự đoán của hắn, vốn tưởng rằng là địch quốc phái người tới, nhưng chưa từng nghĩ là ca ca mình yêu thương nhất. Khi đó tim hắn cực kỳ lạnh, lạnh đến tận xương, cũng vào lúc đó, hắn bị đánh rớt xuống dưới vách núi cheo leo, nhưng chưa từng nghĩ được Nguyệt Như Băng cứu.
Cuối cùng, khi thương thế của Vũ Tiêu Nhiên tốt lên, phái ám vệ ‘trùng hợp’ tìm được hắn, một tia sấm sét giáng xuống, phụ hoàng hắn, người mà hắn tôn kính nhất, bị ám sát trong đêm, không chữa được đã bỏ mình.
Một khắc kia Vũ Tiêu Nhiên cảm thấy như trời sập, chỉ có thể vô lực nhìn sinh mệnh phụ hoàng từ từ trôi qua mà không thể ra sức, liên tiếp hai lần đả kích, hắn nhốt mình trong phòng, ba ngày ba đêm không ăn không uống, không gặp bất cứ người nào, không mở miệng nói một câu. . . . . .