Hắn, thiên tử trẻ tuổi, quân vương của một nước, người có quyền lực tối cao nhất của Phượng Lân quốc. Nếu như trước đây hắn không cố ý muốn cưới Nhan Khuynh Thành, thì có ai có thể chịu đựng hắn?! Bằng không, Khuynh Thành thật sự không đến mức phải nhập cung, tránh bị những phi tần nơi hậu cung của hắn hại chết. Cho nên đều là lỗi của ngươi, đều là lỗi của tên bạo quân nhà ngươi, Mộc Ly nghĩ như vậy!
Tay buông lỏng, trái tim Vũ Tiêu Nhiên dường như bị cái gì đó đâm nhói đau, hắn lảo đảo lùi lại một bước, mày kiếm anh tuấn vặn lại thật chặt . Nhưng chỉ chợt hiện lên trong nháy mắt, mười ngón tay của Mộc Ly tạo thành trảo, đem mấy ngón tay vẫn còn nắm chặt cằm của nàng, tách ra từng cái một.
“Không!!” Hắn rống giận một tiếng, lửa giận trong đôi mắt phượng ùn ùn kéo đến nhìn thẳng nàng, gân xanh trên tay nổi lên thành từng sợi. Tay vừa chuyển, tráng kiện mà mạnh mẽ lao tới bóp cổ nàng. Nhưng Mộc Ly nào còn cho hắn cơ hội, cười lạnh một tiếng, cánh tay của nàng đột nhiên sử dụng lực, một cú ném qua vai đúng chuẩn làm cho hắn ngã lăn ra đất.
Hắn trong tình huống không kịp trở tay để nàng được như ý, đầu gối nửa gập, hai chân cong cong ngồi trên mặt đất. Hắn quay đầu nhìn thẳng vào nàng đang âm thầm đắc ý, trong con ngươi lạnh như băng xẹt qua một đạo ánh sáng âm u, trong đầu càng hiện lên ngàn vạn suy nghĩ.
Vỗ vỗ tay, bộ dạng nàng kiêu ngạo giống như không phải chuyện của mình, môi anh đào mềm mại nhẹ nhàng nhếch lên. Cuối cùng, còn cho hắn một nụ cười khiêu khích.
Hắn thở gấp, lửa giận trong lòng càng giống như muốn phá tan lồng ngực mà chui ra, nữ nhân này, lại dám khiêu khích uy nghiêm của hắn, được lắm! Hắn sẽ khiến cho nàng biết thế nào là sống không bằng chết!
Cười lạnh một tiếng, hắn âm thầm vận công, giống như con chim đại bàng lớn giương cánh bay vụt lên bằng tư thế tuyệt mỹ. Nàng kêu lên một tiếng, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm. Nhưng vẫn chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt lại trở lại bình tĩnh như lúc đầu. Trong lòng hắn có một tia phiền muộn, vì cảm xúc biến hóa cực nhanh của nàng.
“Ái phi của trẫm, nàng thật là thú vị”. Nhẹ nhàng khiêu khích cằm của nàng, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng khác thường của hắn, trong đôi mắt phượng có một mảng sương mù mê hoặc, hắn đang quyến rũ nàng, bởi vì hắn tự biết chính mình có bao nhiêu mê người.
“Hả?” Nàng trừng to mắt rồng kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn ta tại sao lại đột nhiên thay đổi như thế. Nhưng nàng phát hiện ra hắn thật sự rất đẹp, đẹp đến tuyệt mỹ.
Hơn nữa còn rất có cốt cách mê hoặc lòng người. Cho nên, đùa thì đùa thôi, dù sao thì Anh Mộc Ly nàng không sợ chơi ra lửa.
Vì vậy, nàng nhón chân lên, nhắm chuẩn khuôn mặt tuyệt mỹ mị hoặc chúng sinh của hắn, dâng đôi môi anh đào phấn nộn của mình dán chặt lên đôi môi quyến rũ của hắn, bốn môi gặp nhau, cảm xúc mềm mại khiến cho nàng muốn càng xâm nhập vào sâu hơn. Vì vậy nàng vươn đầu lưỡi của mình ra, nghĩ đến cái gì liền theo đó mà làm.