"Suỵt." Vũ Tiêu Nhiên rón rén đi tới, ra dấu cho đám cung nữ nô tài im lặng, ý bảo họ lặng lẽ lui ra. Sau đó, hắn đứng lại trước bàn cơm, nhìn Mộc Ly đang cúi đầu ăn cơm trắng, nháy mắt vẻ mặt có chút ấm ức và rối rắm, rồi lại nhanh chóng biến mất.
"Tiểu Tuyết. . . ?" Chậm chạp không thấy Tuyết Lê ngồi xuống, Mộc Ly cho là mình đã làm nàng ấy giận. Dù sao, nàng vô duyên vô cớ rống to với người ta, cảm nhận có ánh sáng chói lóa trước bàn nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lặp tức trông thấy Hoàng đế đã đến từ bao giờ, con ngươi trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Sau đó lại cúi đầu tự nhiên ăn cơm tiếp.
"Nàng không muốn gặp ta đến như vậy ư?" Thấy nàng coi mình như không khí, Vũ Tiêu Nhiên buồn bực, trong lòng đau đớn, hắn không đáng được người khác chào đón sao?
Ừ, hắn thừa nhận, hắn có làm chuyện quá đáng với nàng, hơn nữa thiếu chút nữa đã khiến nàng mất mạng, nhưng chung quy cũng là do hắn không biết nàng chính là ‘nàng’. Huống chi, hắn sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bồi thường nàng. Cái gọi là, người không biết không có tội đúng không?!!
"Ta ăn no rồi." Buông chén đũa xuống, Mộc Ly vẫn không tỏ vẻ gì từ bàn cơm đứng lên, ném một câu nói liền chuẩn bị đi, nhưng cánh tay lại bị Vũ Tiêu Nhiên vừa vặn bắt được.
"Ngươi làm gì vậy?" Chẳng quay đầu, nét mặt Mộc Ly giờ phút này lạnh lẽo tự như băng.
Xoay gương mặt nàng lại, hắn dùng một loại ánh mắt thâm trầm chống lại đôi con ngươi như lưu ly của nàng, một tà tứ, một lạnh lẽo, lấy tay nâng nhẹ cằm nàng lên, hắn trêu tức nói: "Nhưng vi phu còn chưa ăn cơm, nương tử theo giúp ta nào."
Giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng, mang theo sự hài hước bình thường nhất, hắn tự nói với mình, sẽ không dùng gương mặt lạnh giá để nói chuyện với nàng. Từ đây về sau, hắn muốn là chính mình ở trước mặt nàng, chứ không phải là một vị Hoàng đế lãnh khốc vô tình như lúc ở trên triều.
Vì dã một lần để lỡ mất duyên phận, vì sự ấm áp duy nhất trong lòng này, hắn nguyện ý thay đổi vì nàng, thay đổi bản thân, vì nàng, không có gì là không thể. Chuyện gì hắn cũng có thể nhịn, bao gồm chịu đựng sự lạnh lẽo của nàng, chịu đựng việc nàng đã quên lãng hắn trong ba năm này.
Chỉ cần nàng vẫn còn ở bên cạnh mình, vẫn còn trong phạm vi tầm mắt của hắn. Như vậy một ngày nào đó không xa, nàng cũng sẽ tiếp nhận hắn, giống như chính hắn đã đón nhận nàng cách đây ba năm