Quan sát cung Mạt Ương, nhẹ nhàng nhíu mày, mắt to ảm đạm, Mộc Ly bắt đầu tìm kiếm trí nhớ ở trong đầu Nhan Khuynh Thành.
Nhan Khuynh Thành. . . Nữ nhi của đương triều hữu tướng Nhan Phong, mẫu thân Phùng thị là Ngũ phu nhân Tướng phủ, bởi vì khó sanh mà chết, cả nhà gồm có một nam và ba nữ, hai vị tỷ tỷ đều đã xuất giá, trong nhà vẫn còn một đệ đệ nhỏ tuổi. Nhan Khuynh Thành đứng hàng thứ thứ ba, năm nay chưa tới đôi mươi, tính cách cẩn thận sâu xa. Là một tiểu thư khuê các chính thống cổng trong không bước cổng trước không ra, cầm kỳ thư họa học mà không “tinh”, ở Nhan gia rất được cưng chiều. Nhan Phong đúng là một người cha hiền, nhưng cũng rất kì quái. Người gặp qua bộ mặt thật của Nhan Khuynh Thành cũng chỉ có nha hoàn Tuyết Lê và một sư phụ tên là “Bất Lão Tử”!
"Minh vương xấu xa, Minh vương đáng chết! Ông đừng để cho ta bắt được, nếu không Anh Mộc Ly ta nhất định sẽ tiêu diệt ông!" Nói cái gì sẽ cho ta xuyên tới Đường triều, nhưng đây rõ ràng là nước Phượng Lân thối tha không tồn tại trong lịch sử, còn nói cho ta thân thể tự do tự tại, nhưng hiện tại trí nhớ của nàng ngay cả một con chim Hoàng yến sống trong cung cũng không bằng, hơn nữa ba tháng sau võ công mới có thể phát huy, không phải muốn ta chịu khổ sao!
Trong lúc Mộc Ly đang căm hận Minh vương lừa gạt nàng, thì một tiếng nói lanh lảnh vang lên bên ngoài đại điện cung Mạt Ương: "Hoàng thượng giá đáo." Cắt đứt lửa giận của Mộc Ly.
Đè xuống tức giận, Mộc Ly lẳng lặng quan sát Hoàng đế đang đi tới, người đến mặc một bộ hoàng bào màu vàng sáng chói thêu Kim Long năm móng, toàn thân trên dưới tản ra một loại khí lạnh có thể đông chết người, sợi tóc đen như mực mơn trớn khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc của hắn, môi đỏ mọng vểnh lên nhẹ nhàng, sống mũi thẳng đứng như đao khắc, khảm vào ngũ quan hoàn mỹ, mắt phượng ngạo nghễ liếc thiên hạ, khi hắn nhìn xuống giống như tất cả đều không có lá chắn gì, giờ phút này đôi mắt kia không mang theo nhiệt độ nhìn Mộc Ly, Mộc Ly nhìn xuyên qua long bào Hoàng đế, mắt to không sợ chết chớp chớp!
"Nữ nhân, nhìn đủ chưa?" Giọng nói lạnh lẽo từ trong miệng Vũ Tiêu Nhiên phát ra, một tay hắn nắm cằm Mộc Ly, một tay đặt sau lưng, mắt phượng bình tĩnh, khinh thường nữ nhân đã bái đường với hắn vào ngày hôm qua.
Mặc dù Mộc Ly đã đòi hỏi một thân tuyệt thế võ công từ chỗ Minh vương, nhưng mà chưa thể dùng, lúc này Mộc Ly cũng không dám sử dụng những chiêu thức ở hiện đại để chống lại đau đớn từ cằm truyền tới, ánh mắt đánh giá trước kia bỗng chốc biến thành châm chọc, nàng nhìn thẳng Đế vương trẻ tuổi, mỉa mai cười một tiếng: "Ngươi không nhìn ta, làm sao biết ta đang nhìn ngươi?" Chẳng lẽ ngươi còn con mắt thứ ba hay sao?