Nam tử cười nhạt, mắt phượng xanh nhạt nhìn thẳng vào đôi mắt to óng ánh của Anh Mộc Ly, quanh thân hắn tỏa ra ánh sáng chói lọi khiến người ta không kiềm được muốn tới gần hắn, môi mỏng như hoa anh đào khẽ mở, hắn mở miệng nói: "Mặc dù chưa chảy xuống, nhưng trong mắt của ngươi toàn bộ đều là nước, nhưng ngươi lại nén khóc mà cười."
Giọng nam tử trong veo như thủy tinh thẩm thấu, âm thanh của hắn như có lực xuyên thấu, mang theo lờ mờ thương tiếc, nhưng hoàn toàn không hề xa cách với người khác.
Mộc Ly sửng sốt, thân thể không cầm được khẽ run, chợt cảm giác hơi quẫn bách, trong quẫn bách chút mừng rỡ và lo lắng.
Lo lắng bản thân bị người khác nhìn thấu, nhưng trong lo lắng lại chen lẫn sự mừng rỡ.
Tựu như vốn bị uất ức, mà sự uất ức đó lại không thể giải bày. Bây giờ bỗng nhiên không cần phải nói, người kia có thể nhìn thấu uất ức của ngươi, hơn nữa còn mang theo thương tiếc. Bởi vì lí do này, cho nên mới khiến Mộc Ly mừng rỡ, vui sướng rất nhiều nhưng lại cảm thấy nam tử trước mắt quá mức đáng sợ. Là do mình biểu hiện quá rõ ràng, hay vì hắn quá lợi hại? Nếu không, làm sao có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng?
"Ta. . . Ta. . . . . ." Đột nhiên bản thân không biết muốn nói gì, hoặc có thể nói cái gì, Mộc Ly sững sờ thốt lên hai từ "ta", nhưng lại không nói ra, cái loại cảm giác vui sướng và lo lắng đánh thẳng vào cả trái tim nàng.
"Không sao." Nam tử giống như nhìn ra sự lo lắng của nàng, cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Mộc Ly, hóa giải sự quẫn bách đó; "Ở lại uống ly trà."
Dứt lời, nam tử đặt đàn xuống, không đợi Mộc Ly đồng ý, người đã đi thẳng tới căn nhà gỗ nhỏ dưới tàng cây, Mộc Ly vừa định mở miệng từ chối, lại phát hiện nam tử đó hoàn toàn không cho mình cơ hội từ chối, nhìn bóng lưng nam tử đi vào, Mộc Ly mới phát hiện hắn không chỉ có dung mạo tuyệt mỹ, thậm chí ngay cả vóc người cũng là số một.
Chẳng qua tại sao phải một thân một mình ở nơi này? Nhìn hoa rơi bay tán loạn xung quanh, đúng là chỗ tốt, đối với vấn đề này Mộc Ly cũng không truy đuổi đến cùng.