"Cám ơn ngươi đã đến tiễn ta, ta đi một mình được rồi, người. . . Thì ngươi không cần đưa cho ta." Một ít quẫn bách chợt lóe lên trên mặt Mộc Ly.
"Đi lên!" Lạnh lùng bật ra hai chữ, Vũ Tiêu Nhiên dứt khoát nghiêng đầu đi không nhìn nàng, nữ nhân này, thật có bản lãnh làm hắn tức chết!!
"Vậy. . ." Mộc Ly ngẩng khuôn mặt tươi tắn lên, giọng nói trong không khí bay cao vút: "Tiểu Tuyết, lên xe, chúng ta đi."
"Nô tỳ ngồi ở chiếc xe đằng sau kia." Tuyết Lê nhìn ánh mắt có thể giết chết người của vị Hoàng đế nào đó, nuốt một ngụm nước bọt, tự động xưng thành nô tỳ, giơ tay chỉ vào xe ngựa nhỏ phía sau,.
"Tiểu Tuyết, ta muốn ngươi ngồi chiếc này, dù sao nó cũng khá lớn." Mộc Ly chẳng nghe theo, tựa như không thấy chiếc kia xe ngựa nhỏ ở đằng sau, để nàng một mình ở chung với tên bạo quân này, chứng kiến gương mặt xanh mét không chút cảm tình của hắn, Mộc Ly ngẫm lại thôi là quên đi.
Tuyết Lê lâm vào tình thế khó xử hứng chịu ánh mắt có thể đông chết người của Hoàng đế lẫn ánh mắt uy hiếp mình của Mộc Ly, suy nghĩ một chút, đắc tội Mộc Ly tiểu thư dù sao vẫn tốt hơn Hoàng đế đại nhân. Cuối cùng, Tuyết Lê nghĩ xong bỏ lại một câu: "Nô tỳ đi lên xe trước đây." Nghênh ngang đi tới chiếc xe ngựa nhỏ ở phía sau, để lại vẻ mặt kinh ngạc của Mộc Ly và sắc mặt hả hê của Vũ Tiêu Nhiên.
Mộc Ly tức giận dậm chân một cái: "Ta và ngươi cùng ngồi chung ở xe ngựa nhỏ đằng sau."
Nhưng mà, chân còn chưa kịp bước đi, đã bị người nào đó nhẫn tâm xách lên xe ngựa to hoa lệ.
"Ngươi làm gì vậy?" Mộc Ly giả bộ không vui, gương mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo hơn băng ngàn năm.
". . . . . ." Vũ Tiêu Nhiên kinh ngạc, đã sớm biết tốc độ biến đổi sắc mặt của nữ nhân này rất nhanh, nhưng không nghĩ rằng có thể nói đổi liền đổi, quả thật còn quyết tuyệt hơn cả hắn, hắn thừa nhận, đời này hắn đã nằm trong tay nữ nhân không biết phân biệt tốt xấu này rồi.
Nhưng, Mộc Ly nhìn sắc mặt âm trầm của Vũ Tiêu Nhiên, cuối cùng vẫn không nói gì ngoan ngoãn ngồi lên. Dù sao, làm người biết phân biệt tốt xấu, hơn nữa Anh Mộc Ly nàng, tin chắc co được dãn được mới là một nữ tử tốt.
"Tính tình thật kiêu căng." Nói thầm một câu, nam tử áo đen ngồ trên vị trí đánh xe, nhếch miệng nở nụ cười mỉa mai, xe ngựa nhanh chóng chạy ra cổng chính phía Đông, mà người này, chính là sư huynh đồng môn Trần Tuyệt của Vũ Tiêu Nhiên, nhìn xe ngựa dần dần đi xa, lúc này Cao công công mới thở dài một tiếng, chậm rãi đi tới Ngự Thư Phòng.
Mộc Ly nghe được lời nói kia của hắn, gương mặt đỏ lên, cười lạnh nói: "Ta và ngươi không quen, ngươi không cần đến đây hấp dẫn sự chú ý của ta."