Trôi Nổi

Chương 14: Chương 14




Edit + Beta: Ruby

- ----------

Trình Tư Độ nhận được một hòm cam tươi cao cấp từ Đàm Khinh tặng. Đóng gói đến mức khiến người ta líu lưỡi, vẻ ngoài quý giá. Trình Tư Độ đều chia cho mấy người ở mỗi phòng khoa tầng trệt, không đầy một lát đem cam chia hết.

Ngồi trở lại văn phòng, cậu cắt ra một quả cam, chất lỏng tươi nhuận no đủ, mùi thơm ngào ngạt nồng đậm, ăn cũng ngọt thanh, không có vị chát nào.

Khi ngồi tàu điện ngầm về nhà, trời đã rất tối. Cậu ở trong cửa hàng tiện lợi của trạm tàu điện ngầm ăn một chén mì oden lớn đầy ắp, vừa ăn vừa xem biển quảng cáo cùng đường xe lửa, dời đi lực chú ý, để cho mình không ở trong đám người hiện ra lúng túng đột ngột.

Trình Tư Độ đột nhiên rất muốn Đàm Khinh đến cùng mình, cậu nghĩ, mình có thể mời hắn ăn mì oden, hoặc là cơm nắm thịt gà, thức uống gì cũng có thể, sau đó để cho hắn cùng mình chờ tàu điện ngầm một hồi.

Một mình cậu đi tàu điện ngầm vẫn là sẽ cảm thấy cô đơn.

Gặp lại là tại trên hội nghị thường kỳ của công ty Đàm Khinh và bên nhận chuyển nhượng.

Trình Tư Độ cảm thấy máy điều hòa phòng hội nghị tựa hồ hỏng rồi, cậu không có cởi áo khoác, hai tay cất trong túi lặng lẽ sưởi ấm, chân không ngừng mà run cầm cập.

Đàm Khinh hướng về PPT, tận lực nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu mà giới thiệu sơ lược về công năng phần mềm, sau đó đưa ra các yêu cầu mới đối với dữ liệu của từng khối.

Trình Tư Độ vì biểu thị thận trọng, còn cầm cây bút vẽ vẽ vòng vòng, nhưng là kỳ thực phần lớn thời gian đều đang nhìn Đàm Khinh. Cậu rất ít thấy Đàm Khinh mặc chính trang, hắn lưng cao chân dài, dáng người ưu việt, mặc âu phục màu xám tương đối đẹp mắt.

"Bác sĩ Trình." Đàm Khinh đột nhiên gọi tên cậu, "Tôi nói tới chỗ này có vấn đề sao? Có thể hiểu được không?"

Trình Tư Độ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, da mặt hơi hồng, "Ừm, nghe hiểu được. Anh tiếp tục nói."

Tan họp, các bác sĩ lưu lại hàn huyên một ít ngày.

Trình Tư Độ ra ngoài đi WC, đi ngang qua phòng trà nước, nhìn thấy trong lò vi sóng đang làm nóng pizza sầu riêng.

Cậu rất không tiền đồ mà nhìn thêm vài giây, sau đó bị Đàm Khinh đi ngang qua tóm gọn.

"Vào đi." Đàm Khinh nắm cà vạt nới lỏng ra, từ phía sau chống xương vai Trình Tư Độ đẩy cậu nhẹ nhàng đi vào.

Phòng trà nước không lớn, thế nhưng "ngũ tạng" đầy đủ (*). Lò vi sóng, máy cà phê, máy sữa chua, còn có tủ lạnh đứng(**).

(*) thứ gì cũng có, (**) dạng tủ ướp lạnh có cửa kính như trong Family mart hay circle K vậy á.

Trình Tư Độ không khống chế lại ánh mắt hâm mộ của chính mình.

"Ăn pizza sầu riêng? Còn có ca cao nóng, hoặc là hồng trà." Đàm Khinh buồn cười nhìn cậu.

"Ờ, được."

Bộ dáng Trình Tư Độ ngồi trên ghế đẩu nhỏ ở bên cửa sổ rất ngoan ngoãn mà ăn pizza, "Bỏ rất nhiều cheese, ôi chao." Cậu vừa nói vừa kéo ra sợi cheese thật dài, như biểu diễn cho Đàm Khinh xem.

Đàm Khinh pha xong một ly cà phê đen hòa tan, nhìn cậu ăn pizza.

Trình Tư Độ rất nhanh giải quyết hết hai miếng pizza, uống hết trà đen lau khô tay, dựa vào cửa phòng trà nước, quay đầu lại nhìn Đàm Khinh, "Vậy anh đi đây."

"Ừm."

Trình Tư Độ nắm cái đồ vặn cửa, lại không có vặn mở, "Đàm Khinh, anh có một công ty lớn như vậy, anh thật là lợi hại nha. Lúc trước em hình như chưa từng khen anh rất lợi hại."

Đàm Khinh: "Em đã có nói. Anh thay bóng đèn tròn em đều nói anh lợi hại."

Trình Tư Độ trầm mặc một lát, hình như nhớ lại điều đã qua, cuối cùng cười cười.

Đàm Khinh đến gần cậu, cúi đầu nhìn con mắt của cậu, "Trình Tư Độ, lúc trước vẫn luôn thật tò mò. Đời anh đều chưa từng gặp qua người giống như em, ngây thơ, lạc quan, bác ái. Em mỗi lần khen anh, anh đều sẽ nghĩ, em ấy đang dỗ anh chứ. Nhưng mà em tại sao muốn dỗ anh? Anh tự nhủ, bởi vì em thích dỗ anh, sau đó anh liền không khống chế được mà nghĩ, Trình Tư Độ có thể yêu thích mình được bao lâu? Hẳn là không có rất lâu chứ."

Đàm Khinh nói: "Tư Độ, yêu đương cùng em, giống như là anh trộm được."

Trình Tư Độ chỉ là lắc đầu, "Anh biết, không phải như thế. Em yêu anh, bây giờ còn yêu anh."

Đàm Khinh rất ôn nhu sờ sờ tóc của cậu, tay lướt qua bên eo cậu, nhẹ nhàng mở cửa, "Về nhà đi."

Đàm Khinh năm trước đi trong Tự Miếu cầu xin một thăm, nói hắn mệnh cách quỷ dị, thân duyên mỏng manh, cha mẹ có thể mất sớm, lúc còn trẻ sẽ vứt vợ rời nhà, từng trải đau khổ mà thành công sự nghiệp, nhưng là mệnh cô độc.

Đàm Khinh xem đi xem lại tờ giải đoán sâm, khen nó chuẩn, vừa hận nó chuẩn, cúng chút tiền dầu vừng, ra cửa liền xé toang tờ thăm ném vào thùng rác ở chân núi.

Đàm Khinh hẹn Trình Tư Độ, xe trực tiếp dừng ở cửa tiểu khu cậu, thẳng đến khách sạn chủ đề tình nhân gần đó.

Hắn giống như điên rồi dằn vặt Trình Tư Độ, bóp lấy eo cậu lưu lại dấu ngón tay đỏ sẫm, thoáng cái đi vào vừa nhanh vừa hung ác.

Trình Tư Độ hơi hơi đảo đôi mắt, muốn khóc cũng khóc không được, muốn đưa tay đánh Đàm Khinh, lại bị Đàm Khinh nắm lấy tay, từng cái từng cái lòng bàn tay trắng mịn mà hôn qua.

Hắn hôn bụng dưới trơn nhẵn của Tư Độ, lại sắc mặt nghiêm nghị nham hiểm, "Tư Độ, sinh con cho anh đi. Kẹp chặt một chút, làm nhiều mấy lần, sẽ có đúng không?"

Tư Độ làm bác sĩ nghe loại lời nói vớ vẩn như thế ngay cả mắng đều không mắng được, khóc nấc nhỏ giọng oán giận: "Bệnh thần kinh, Đàm Khinh anh là bệnh thần kinh à."

Đàm Khinh chôn mặt ở bên trong hõm cổ trắng nõn của Tư Độ, thật lâu mới tỉnh táo lại, trên lông mày đọng lại mồ hôi, thần sắc lạnh lùng với xu hướng bình tĩnh ôn thuần, như ngựa ôn nhu phối ngẫu.

"Đàm Khinh, anh rất muốn con nít sao?" Tư Độ thở hổn hển.

"Không muốn." Đàm Khinh tịch mịch cười cười, "Hà tất cho chính mình thêm một cái khoản nợ tội lỗi nữa."

Hắn tứ chi giản ra mà nằm ở trên giường, trên giường lớn cách thức Châu Âu khoa trương khảm tầng tầng màn che xanh lam mờ, tựa hồ là nửa bầu trời sụp xuống nặng nề mà ép chặt hắn, ép tới hắn không thể động đậy, không có cửa cầu viện.

Tư Độ kéo tay hắn ôm vào trên vai mình, dựa vào lồng ngực của hắn, "Đàm Khinh, anh có phải là quá mệt mỏi?"

Đàm Khinh không lên tiếng.

"Em xoa bóp cho anh? Trước anh nói xương cột sống đau, lật người lại, xoa bóp cổ cho anh."

Mặt Đàm Khinh giấu trong bóng tối của màn che, ám muội, mơ hồ, như trong tiểu thuyết huyền nghi mà nghi ngờ mọc thành bụi.

Ngày hôm nay rất bất đồng, lúc chia tay Đàm Khinh hôn lên bờ môi của cậu.

Tư Độ tuy rằng không hiểu lắm đến cùng có ý gì, thế nhưng vẫn như cũ vui vẻ cả ngày.

Vừa vặn là cuối tuần, cậu khi về nhà mẹ Trình cũng ở phòng ăn lựa đậu đũa.

Tư Độ nhẹ giọng oán giận: "Nhà chúng ta người nào thích ăn đậu đũa a, không ai ăn á."

"Vậy xong đi mua thức ăn là được, mua tới mua lui mấy thứ này, các con không muốn ăn, mẹ cũng không muốn làm đây." Mẹ Trình nhẹ nhàng mà nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm phim truyền hình nhiều tập.

Trình Tư Độ liền im miệng, nhớ tới nụ hôn Đàm Khinh ngày hôm nay in ở trên môi mình, lại không tự chủ được cười rộ lên.

"Đột nhiên cười cái gì? Quái hù người." Mẹ Trình liếc cậu một cái, sau đó sắc mặt chợt biến.

Mãi đến tận buổi tối lúc Trình Tư Độ tắm rửa cậu mới phát hiện trên cổ mình có một dấu hôn mẻ. Cậu sợ hãi không thôi, sợ mẹ nhìn thấy, thế nhưng mẹ hình như không phản ứng gì, cậu sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng.

Mẹ Trình cả đêm đều ngủ không ngon, buổi tối lén lút tiến vào phòng Tư Độ xem điện thoại di động của cậu, quả nhiên có lượng lớn tin nhắn cùng Đàm Khinh, bà suy đoán một hồi lâu, rất vụng về suy đoán nghĩa mỗi một từ. Kỳ thực rất rõ ràng, chính là ước pháo (*). Bà chỉ là không muốn xem hiểu.

(*) bạn tình.

Sáng ngày thứ hai bà áng chừng một giỏ ra sớm sớm ra cửa mua thức ăn, lại sang tàu điện ngầm đến dưới lầu công ty Đàm Khinh.

Bà trên đường đều đang nghĩ, con của mình lúc hai mươi tuổi phạm sai lầm là bởi vì tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ba mươi tuổi, tuổi tác ba mươi tuổi đã không cho phép phạm sai lầm nữa.

Lúc Trình Tư Độ nhận được điện thoại của trợ lý Đàm Khinh đang tọa chẩn, "Bác sĩ Trình, mẹ anh ầm ĩ ở chúng tôi công ty! Chửi đến rất khó nghe! Anh mau tới đây mang bà đi đi!"

Trình Tư Độ trong não đại một tiếng vang vù vù thật dài, biết rằng xảy ra chuyện.

Lúc Trình Tư Độ chạy tới công ty, liếc nhìn mẹ của mình, tóc tai rối bời, khóc đến không thành hình người, đầy mặt đỏ ngầu mà hướng về phía Đàm Khinh vừa nắm vừa cào, lớn tiếng mắng chửi: "Người này là dụ gian(*) trái phép! Ông chủ mấy người là dụ gian trái phép! Nó dụ gian con trai của tôi! Con trai của tôi còn tuổi nhỏ liền cùng nó ở chung a! Làm nhục người a!"

(*) lừa gạt gian dâm

Máu trên người Trình Tư Độ đều lạnh, hàm răng giống như ngậm khối băng không ngừng run lên.

Cậu tại phía ngoài đoàn người, không biết nên đến mẹ của mình, hay là Đàm Khinh.

Đàm Khinh nhìn cậu, lắc lắc đầu, gọi bảo an lôi người đàn bà điên này ra ngoài.

Trình Tư Độ lập tức cùng đi ra ngoài, ôm lấy người đàn bà giãy dụa trong phòng an ninh: "Mẹ, chúng ta về nhà, mẹ đang làm gì á?"

Đón xe về đến nhà, cảm xúc mẹ Trình đã ổn định rồi, chỉ nói một câu lời nói: " Mẹ muốn nó không có cách nào làm người."

" Mẹ đang nói cái gì?! Người ta với chúng ta không thù không oán." Trình Tư Độ năn nỉ bà đừng náo loạn nữa.

" Không thù không oán? Tên súc sinh nó đây lừa bé ngoan của mẹ chạy mất! Mẹ nuôi con trai ngoan mười mấy năm, thật vất vả thi đậu trường học tốt như vậy, lại bị người ta đồn ở chung với một thằng con trai, làm hết chuyện xấu xa!" Bà nhìn về Trình Tư Độ, "Mẹ đuổi cổ nó, con trai của mẹ lại không có trở lại làm con ngoan. Con tại sao cả ngày sầu não uất ức, tại sao không muốn trở về nhà, tại sao không muốn kết hôn sinh con?"

Trình Tư Độ cả người run rẩy mà quỳ gối trước mặt bà. Mẹ đều biết hết, dĩ nhiên đều biết được.

Bé ngoan Trình Tư Độ, quả nhiên cái gì đều không che giấu nổi người mẹ nhạy bén của mình, khi còn bé trộm năm tệ mua cục gôm không giấu nổi, sau khi lớn lên trong bài thi kẹp quyển manga không giấu nổi, Tư Độ lúc đó làm sao lại cứ như vậy tự cho là thông minh, cảm thấy chuyện mình cùng Đàm Khinh giấu giếm được pháp nhãn của mẹ chứ?

"Mẹ, người đánh anh ấy sao? Mẹ có phải là đánh anh ấy?"

"Đúng, mẹ đánh nó đó! Mẹ mang mấy người culi đến đánh! Mẹ hận không thể đánh chết nó!"

Trình Tư Độ sắc mặt trắng bệch, khóc cũng không khóc nổi, cuối cùng cũng chỉ là cười, nửa điên nửa đại mà đi ra cửa.

Cậu ngồi xổm ở dải cây xanh bên cạnh, nhớ tới lần nọ trước khi chia tay Đàm Khinh tạm thời đi công tác, đi hơn nửa tháng. Cậu lúc đó còn oán giận, tại sao phải đi lâu như vậy?

Đàm Khinh lúc đó đang ở đâu? Có phải là ở trong bệnh viện? Có người chăm sóc hắn sao?

Cậu dùng tay che đầu của mình, cả người giống như bị dùi nhọn từ đỉnh đầu đâm thủng, lại đau đến khóc không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.