Đường đường công chúa một nước, đâu phải nói xuất cung là xuất. Thế nhưng
Chân Duyên lại có hai tỷ muội tốt bên cạnh, đúng là khó mà bắt nàng ở
yên cho được. Hoài Niệm cho nàng một cái mặt nạ da người, Chân Duyên tìm thêm một bộ y phục cung nữ, vậy là tiểu tướng Hoàng Tuyền đã có thể dễ
dàng dắt nàng ra khỏi cung.
Công chúa biến mất chắc chắn sẽ gây ra ít chuyện phiền toài. Vì vậy vừa
ra khỏi thành, bọn họ đã cải trang đi xuôi về phương nam. Bích Tuyền thì vô cùng tự tin thuần thục với bộ dáng nam nhi của mình, Chân Duyên bèn
bới tóc lên, giả làm phu nhân của muội muội. Hai người lại một lần nữa
đưa mắt về người ngồi trong góc. Xe ngựa lúc lắc như thế, đại tỷ của họ
thật sự có thể đọc sách được sao?
- Thật nhìn không ra. - Chân Duyên lẩm bẩm.
- Đúng là nhìn không ra. - Bích Tuyền máy móc lập lại.Từ
một cô nương xinh đẹp như hoa, Hoài Niệm lại dịch dung thành một bà già
tóc hoa râm cùng vô số nếp nhăn trên mặt. Lại thêm một chiếc khăn nâu,
bộ quần áo sờn cũ, nhìn nàng không khác gì những lão bà nhà quê.
- Nhũ mẫu. - Hoài Niệm chỉ nói đúng hai chữ để giải thích
cho lốt hoá trang của mình. Hai người bọn họ là phu thê tình nồng ý mật, kẻ thứ ba như nàng, tốt nhất là đóng vai lão nô đi.
- Đại tỷ, muội biết chúng ta cần bí mật thân phận, nhưng cũng không nên
dịch dung thành bộ dáng xấu xí như thế này. - Chân Duyên lập tức cảm
khái.Hoài Niệm lắc đầu. Bích Tuyền và Chân Duyên đồng loạt
gãi đầu, suy nghĩ về cử chỉ của Hoài Niệm. Đối với đại tỷ ít nói, họ đã
có thói quen hay nhìn động đoán ý như thế này.
- Không phải giữ bí mật hả? - Bích Tuyền thử vận.Lại lắc đầu.
- Là không sợ nguy hiểm.Tiếp tục lắc đầu.
- Không sợ xấu xí.Lúc này mới nhận được gật đầu.
- Đại tỷ, muội thấy tỷ đôi lúc nên nói ra hết ý luôn đi. Như vậy có phải tiết kiệm thời gian và đỡ công lắc đầu cho mỏi cổ. - Chân
Duyên thở dài.
- Nhị tỷ, còn tỷ có thể kềm lại đừng nói hết tất cả ý nghĩ trong lòng ra hay không? Đôi khi người ta không thích nghe lời thật lòng của tỷ. -
Bích Tuyền mị mị mỉm cười. - Cũng giống như muội, cảm thấy mặc nam phục
như vầy thật dễ dàng thoải mái. Chúng ta mỗi người có một sở thích
riêng. Người khác thấy phiền, chúng ta không thấy phiền là được rồi.Hoài Niệm cũng gật gù tán thành.
- Không nói lại hai người. - Chân Duyên kết thúc câu chuyện.Bích Tuyền cười lớn, tay vung roi đánh mạnh vào mông ngựa, lập tức tốc độ
được nâng lên rõ rệt. Vó ngựa tung bay giữa con đường đất thẳng tắp, đưa ba nàng đi đến Tiết Châu.
^_^
Đại đô có Thái hồ, Tiết Châu thì có Đông hồ cũng nổi danh không kém. Phủ Tiết Châu nằm ở phía nam kinh thành, bốn mùa như xuân, non xanh nước
biếc, phong cảnh thập phần hữu tình. Nơi đây được coi là thiên đàng chốn hạ giới, là nơi xuất ra biết bao danh sĩ tài hoa. Nhắc tới Tiết Châu,
người ta cũng chỉ có thể dựng ngón tay cái lên khen một chữ “Hảo”.
Vừa đến nơi, một nhà ba người của Hoàng công tử cũng phải sững sờ trước
phong cảnh nên thơ của Đông hồ. Chân Duyên trước giờ cứ ngỡ mọi thứ đẹp
nhất, tốt nhất ắt hẳn đã tập trung hết ở Đại đô, nhưng bây giờ nàng mới
biết, kỳ thật mình chưa từng nhìn thấy cái gì gọi là đẹp.
Mặt hồ cứ như tấm gương lấp lánh phản chiếu ánh hoàng hôn. Núi non hùng
vĩ chập chùng phía xa xa. Từng cụm mây hồng trôi bồng bềnh lãng đãng vô
tư vô lo. Bên hồ đào mọc xanh um, dáng đứng nghiêng ngã như tuý ông say
rượu. Một con thuyền khách lặng lẽ khua mái chèo vội vã. Tiếng hạc kêu
chiều khiến lữ khách ngẩn ngơ.
Tiếng hát của ngư ông vang vọng trên mặt hồ, vừa nhàn vừa khoái, lại
mang theo ý tự ngạo. Họ bị cảnh tiên ấy mê hoặc, xe ngựa dừng đã lâu
cũng chưa vội khởi hành. Cuối cùng chỉ có Hoài Niệm là lý trí nhất, có
lẽ ngoài sách, cũng ít có thứ gì giữ được nàng ở lâu.
- Trời tối. - Hoài Niệm nhắc nhở.Lúc này Bích
Tuyền mới giật mình sực tỉnh. Quả thật nắng chiều sắp tắt, đường phố
cũng chuẩn bị lên đèn rồi. Họ chọn cho mình một quán trọ có vẻ sạch sẽ,
tươm tất nhất ghé vào. Dù đang ẩn danh, nhưng các thiên kim tiểu thư
cũng không thể để bản thân chịu khổ.
- Chủ quán, chúng ta đến trọ phòng. - Bích Tuyền dẫn đầu gia đình đi tới trước quầy.Lão bản nhìn công tử mày điêu ngọc trác mà suýt nữa nín thở một hồi. Sau đó lại nhìn tới phu nhân trẻ tuổi tuyệt thế kiều mị thì suýt nữa tim ngừng đập luôn. Người đâu mà xinh đẹp, tuấn tú như thế này. Một đôi thần tiên quyến lữ sao tự nhiên lại hạ phàm xuống quán.
- Ông chủ, ta nói mau dọn phòng. Bích Tuyền
nóng nảy nhắc thêm lần nữa. Nàng đã quá quen khi người đối diện thất
thần như thế này. Không phải tự kỷ chứ, đôi lúc đẹp quá cũng không tiện
khi làm việc. Một công tử Hoàng Tuyền đã khiến dân tình điêu đứng, nay
lại xuất hiện thêm phu nhân Tiểu Duyên, thì lực sát thương lại tăng gấp
đôi. Phải gọi đúng năm lần ông chủ quán mới tỉnh hồn quay lại.
- A ... thật thất lễ quá, công tử và phu nhân xin đợi mời đi lối này. - Ông chủ xúm xít chạy trước dẫn đường.
- Mau thu hồi ánh mắt của ngươi lại, không thì ta sẽ chọt mù luôn đó
nha. - Chân Duyên nhẹ tênh nói ra. Ông chủ quán thật là tục tằn quá mức.Chủ quán quả nhiên giật mình sợ hãi cụp mắt xuống. Nãy giờ đúng là quá thất lễ rồi, sao lại có thể nhìn người ta chằm chằm như nhìn miếng thịt
nướng ngoài chợ vậy. Nhưng cũng thật bất ngờ, phu nhân xinh đẹp như hoa
kia lại có thể dễ dàng phun ra những lời cay độc biết chừng nào.
Này thì công tử anh tuấn một phòng, phu nhân xinh đẹp một phòng. Đến lúc ông chủ tính đi xuống lầu, thì lại phát hiện sau lưng vẫn còn một lão
bà tóc hoa râm đang kiên nhẫn chờ đợi. Thật là doạ người, sao nhóm bọn
họ có đến ba người mà ông lại không nhìn ra nhỉ. Chỉ trách hai người kia quá mức nổi bật, lại thêm bà lão lặng câm như hến thì ai mà để ý đến
chứ.
- Bà bà, phòng của bà ở chỗ này. Chủ quán dẫn
Hoài Niệm đi đến căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Nhìn thế nào hai người
kia cũng là chủ tử, còn bà già này chắc là lão nô. Thế nên không cần hỏi nhiều, liền tống Hoài Niệm vào phòng tồi tàn nhất. Nàng cũng không thèm cự cãi phản ứng gì, cứ trực tiếp đi vào phòng đóng cửa lại.
Tuy nói là lãnh đạm, nhưng cũng không đến mức vô tình. Tuy nói là thờ ơ, nhưng cũng không đến nổi không biết phản ứng. Một cơn gió lớn đột nhiên thổi qua, ông chủ quán không hiểu sao mình lại cảm thấy ngứa ngáy cả
người, mà càng gãi lại càng ngứa dữ.
Hoài Niệm cũng không hổ danh là người họ Thành, tuy dễ mất lòng nhưng
không thù dai. ‘Địa ngục ngứa bảy ngày’, món thuốc độc môn bá đạo đó đã
giảm đi liều lượng nhiều lắm rồi, cam đoan ông chủ sẽ bị ngứa một ngày
là hết.
Nàng chốt kín cửa lại, cởi mặt nạ dịch dung ra. Hoài Niệm cũng đã hai
mươi, nhưng nhìn không lớn hơn Nhã Muội là bao. Chủ yếu do gia đình nàng có nhiều loại thuốc tốt, từ nhỏ đã cùng mẫu thân luyện thuốc trú nhan,
thành ra dung sắc mới càng lúc càng càng trẻ con hơn. Đúng là dụng thuốc nhiều đôi khi cũng bị phản. May là các muội muội còn chưa ai có lá gan
lớn đi trêu ghẹo gương mặt trẻ con của nàng. Chỉ duy có một lần Chân
Duyên buộc miệng xém nói ra, may mà Bích Tuyền bịt miệng lại kịp, nếu
không chắc tỷ muội họ đã trở mặt một phen rồi.
Người lãnh đạm, kỳ thực lại rất dễ nóng giận. So với miệng lưỡi của Chân Duyên, thủ pháp của Hoài Niệm lại càng độc ác hơn. So với tính cuồng
ngạo của Bích Tuyền, Hoài Niệm lại càng khốc liệt. So với khả năng phá
hoại của Nhã Muội, Hoài Niệm lại càng có phạm vi tàn sát lớn hơn. Tóm
lại, nàng không hổ danh là đại tỷ của tập đoàn vô địch, là người duy
nhất mà ba vị ‘tiểu hỷ’ kia biết kính trọng nhún nhường.
Một ngày đi đường dài đầy vất vả mệt mỏi, Hoài Niệm vứt một nhúm bột vào đèn cầy, sau đó uể oải leo lên giường ngủ. Đêm đó, toàn nhà trọ Phúc
Lai ai nấy đều có một giấc ngủ ngon chưa từng thấy. Kể cả con chó hoang
đi ngang, cũng ngủ gục trước cửa nhà trọ. Kỳ thật loại thuốc an thần đó
không chỉ tốt cho giấc ngủ, mà còn có tác dụng tạo ra một không gian an
toàn. Bất cứ kẻ nào cũng không thể tới gần nhà trọ này mà gây bất lợi
cho các nàng được.
^_^
Trời vừa rạng sáng, tác dụng của mê dược cũng vừa hết. Nhà trọ Phúc Lai
đồng loạt bừng tỉnh sau một đêm dài được ngủ thoả thuê. Ai nấy vươn vai
sảng khoái, trên môi ẩn ẩn nụ cười hài lòng. Chưa bao giờ họ cảm thấy
bừng bừng sức sống như thế này. Có lẽ sáng hôm nay sẽ là một ngày rất
đẹp trời.
Tuy nhiên tác giả của màn tung mê dược đó vẫn còn đang ngủ. Hai vị đồng
hành cũng thuộc hàng chẳng phải là kẻ dậy sớm. Các vị thiên kim tiểu thư ngủ một mạch đến trưa trời trưa trật, vừa mới tỉnh ra đã luôn miệng gọi nha hoàn. Đến một lúc sau tỉnh ra mới sực nhớ ra mình đang ở địa phương nào, bèn phải lồm cồm bò dậy tự mình đi rửa mặt chải đầu. Họ vừa lộ
diện ở quán ăn thì cũng vừa vặn đến giờ cơm trưa.
- Đem hết đặc sản của quán ra đây cho bổn công tử. - Bích Tuyền vẫn ra dáng chủ nhân trong nhà, lớn giọng gọi món.Hào hoa phong nhã đến như vậy, tuyệt thế kiều mị đến thế kia. Bích Tuyền
cùng Chân Duyên vừa ăn vừa ngắm cảnh Đông hồ đến si mê. Còn những người
khác trong quán cũng vừa ăn vừa ngắm đôi người ngọc.
Ăn cơm trưa xong họ lại tiếp tục đi dạo phố, nhìn thấy cái gì lạ cũng
yêu, cũng thích. Đồ mua chất đầy cả xe kéo bắt người ta chở về nhà trọ
dùm mình. Sau khi đi mua sắm đã đời, họ lại lên núi Tử Yên thưởng trà
ngắm hoa. Rồi tiếp tục đi xuống hồ du thuyền dạo mát. Buổi tối đi ăn tại Đệ Nhất lâu, ăn xong lại dạo phố ngắm đèn thưởng nguyệt.
Khi họ về tới nhà trọ, trời cũng đã khuya lắm rồi. Mỗi người ai về phòng nấy tắm rửa thay đồ, sau đó thổi đèn đi ngủ sớm. Thật là một ngày bận
rộn vất vả.
Nửa đêm trăng khuya thanh vắng, đường phố im lặng như tờ, nhà nhà cửa
chốt then cài, người người kéo chăn tận cằm say sưa trong mộng. Trên nóc nhà con mèo hoang ngao ngao kêu lớn, sau đó giật mình hoảng hốt vì một
bóng đen vừa xuất hiện.
- Đại tỷ, nhị tỷ tới rồi. - Bích Tuyền thì thào phía sau lớp khăn bịt mặt.Cả ba tỷ muội bọn họ đồng loạt đã thay y phục dạ hành, tụ hội trên nóc nhà cao của quán trọ. Mục đích của chuyến đi này là vì điều tra vụ mất tích Nhã Muội chứ có phải là du sơn ngoạn thuỷ đâu. Đến quán ăn là để tiện
bề thu thập tin tức hiện tại ở Tiết Châu. Đi bát phố là để thăm dò đường ngang ngõ dọc trong thành. Đi lên núi thưởng trà có thể quan sát hết
toàn bộ địa thế của nha môn. Đi mua sắm là để luôn miệng hỏi thăm nhân
sự này nọ. Đi du hồ là ... à ... ừm ... là để thư giãn sau hàng loạt
hoạt động tình báo vừa mới kể trên. Chỉ trong vòng có nửa ngày, họ đã
lập nên được kế hoạch đột nhập vào nha phủ.
Nếu nói về điều tra mất tích, chẳng đâu có thông tin tốt hơn địa phương
xảy ra vụ án cả. Nhã Muội về thăm quê ngoại ở Tiết Châu, chỉ biết rằng
chỗ nàng trọ lại chính là nha môn của Mạc tri phủ.