Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 59: Chương 59: Thân lừa ưa nặng




Trường Thanh oai phong lẫm lẫm bước vào trong sự bảo hộ của hai hàng tinh binh. Mạt Hối nhìn y không chớp mắt, bàn tay đặt sau lưng đã nắm chặt thành quyền đầy tức giận.

- Kế họach đã tiến hành thuận lợi. Chỉ chờ toàn bộ đại quân triều đình tập trung hết lại đây mà thôi.

- Trường Thanh, con ... - Cảnh Hào vừa kinh ngạc vừa vui mừng vì thông báo của y.Đám thủ vệ của Trường Thanh vất ra hai cái xác mềm oạt. Mạt Hối sững sờ nhận ra đó là Sa Cát và Kim Chuỳ, hai kẻ thân tín của mình.

- Hồi bẩm phụ hoàng, con đã phát hiện ra Mạt Hối có ý đồ phản nghịch từ trước. Hắn trở về không phải phò tá phụ hoàng mà chỉ muốn giết chết tất cả chúng ta thôi. - Trường Thanh thẳng tay chỉ vào đại ca của mình. - Từ khi tiếp quản vị trí đương gia, con vẫn tiếp tục tiến hành kế hoạch theo ý chỉ của phụ hoàng, tuy nhiên con cũng phát hiện ra những ý đồ bất chính cuả Mạt Hối trong việc đề ra các sách lược. Chính vì thế con mới thay đổi hết toàn bộ các kế hoạch đã vạch ra từ trước, đồng thời âm thầm tiến hành công trình ngầm mà Mạt Hối đã ra lệnh cho dừng.Đông đảo người trong phòng ồ ra ngạc nhiên trước sự tố cáo của Trường Thanh. Trước giờ không ai coi trọng y, nhưng không ngờ Trường Thanh đã bí mật làm nhiều việc đến vậy.

- Khi phụ hoàng tin tưởng giao hết công việc cho hắn, con đã phải cố tình huỷ hoại sổ sách để ngăn Mạt Hối nắm được tình hình thực tế của Lưu Gia chúng ta. Nhờ đó, đã ngăn được hắn phá hoại công trình. Nếu không lúc này chúng ta sẽ thật sự chết hết. Nếu theo ý đồ của Mạt Hối, đem con tin ra bức lui đại quân triều đình, sao ta có thể dụ họ đến đây để tiêu diệt. Nghe lời hắn cố thủ trên núi, chúng ta cũng sẽ sớm cạn lương mà chết thôi.Một lời nói ra vô cùng hùng hồn đanh chắc. Mọi người nhìn Trường Thanh đầy uy nghiêm, lại nhìn Mạt Hối mặt xám như tro. “Phản rồi, quả nhiên là phản thật rồi. Mạt Hối trở lại chỉ vì báo thù cá nhân, chứ không phải có ý đồ phục thiện gì cả.”

Cảnh Hào là người tức giận trên hết. Ông đã tin tưởng nhi tử, đã trao hết tương lai hy vọng vào Mạt Hối như thế nào, vậy mà hắn đã phản bội hết thảy niềm tin đó.

- Con hận ta đúng không? - Ông hằn giọng hỏi.Mạt Hối đột nhiên bật cười, hắn lắc đầu phủ nhận.

- Nếu vẫn còn hận, thì nhi thần đã không trở lại.Trong lúc mọi người vẫn còn bị thu hút bởi nụ cười đó, Mạt Hối nhanh tay cầm giá đèn ném ra cửa sổ. Không ai để ý, từ lúc Trường Thanh xuất hiện, hắn đã chầm chậm di chuyển ra phía xa. Trong một phút đầy kinh ngạc, hắn nhảy khỏi cửa sổ, trượt dài trên lớp mái dốc của pháo đài. Trường Thanh đã âm thầm thâu tóm hết tất cả, nhưng y lại quên mất căn cứ này là do chính Mạt Hối đứng đầu chỉ huy xây dựng. Chẳng biết hắn đã nghĩ gì khi thiết kế cấu trúc nơi đây, nhưng phía cuối mái dốc là một mương thu nước rộng tầm một thước. Mạt Hối dùng chân trụ đạp vào thành mương nước, hắn giảm tốc lại và yên ổn đứng lên trong sự kinh ngạc của mọi người. Thậm chí ở dưới đã chuẩn bị sẵn một cây gậy chống, Mạt Hối tẩu thoát trong sự sững sờ của mọi người.

- Đuổi theo, mau đuổi theo y!Khi Trường Thanh hét lên, đám binh lính mới chen vào, nhảy ào ào xuống truy đuổi. Lúc này Mạt Hối đã đi tới cuối con đường, hắn lách mình vào một cánh cửa bí mật ở góc tháp canh. Cánh cửa vừa đóng sập lại, những tên truy binh cũng vừa đuổi tới. Bọn họ chỉ biết bất lực đập ầm ầm vào bức vách, trong khi Mạt Hối thong thả chạy trốn.

Những nhóm quân khác được thông báo đánh chặn ở tháp canh phía tây, nhưng Mạt Hối dường như đã biến thành không khí, đi không thấy dạng. Chỉ trong một buổi sáng, chính biến xảy ra khiến Lưu Gia phái chao đảo. Anh hùng biến thành kẻ tội đồ, còn người vô danh lại bỗng nhiên vụt sáng. Trường Thanh lại nhận được sự tín nhiệm của chúng tướng. Cảnh Hào đột nhiên bệnh nặng, lui xuống giao toàn quyền cho y. Sự sợ hãi và ý định muốn tạo phản của đám thuộc hạ bị dẹp sạch. Bây giờ vũ khí phản công cuối cùng vẫn nằm trong tay Trường Thanh, y là vị cứu tinh của toàn thể Lưu Gia.

Họ tin rằng mình vẫn có thể chiến thắng.

^_^

Hoài Việt ho sặc sụa chui ra khỏi đống đất lèn chặt thân. Y có lẽ là tay mật thám liều lĩnh nhất của Thính Phong các. Trong lúc bị phát hiện và dồn vào chân tường, Hoài Việt dám kích nổ ngòi pháo phá huỷ đường hầm mình đang đứng. Bởi y tin tưởng vào cái bản vẽ loằn ngoằn bản thân mang theo.

Hai đường hầm cụt vốn cách nhau không xa. Vụ nổ tuy làm đất đá sụp xuống, nhưng đồng thời cũng mở cho y lối thoát mới. Hoài Việt sặc sụa ho ra những thứ tạp vật mình đã hít. Trong miệng y lúc này cũng chỉ toàn là đất đen.

Phía bên kia đường hầm cũng chẳng nghe âm thanh nào khác. Trước khi quả pháo phát nổ, Hoài Việt đã ném thẳng nó vào những kẻ thù đang truy đuổi mình. Bọn họ một là bị pháo thổi tung, hai là đã chôn thây trong hàng trăm khối đất đá. Hoài Việt không có thời gian thương hại kẻ thù. Y đưa tay điểm vào huyệt vị trên vai. Trên ngực Hoài Việt là một vết thương hở đang không ngừng rỉ máu.

Thứ chất nổ đáng sợ đó nguy hiểm hơn tất thảy những thứ vũ khí mà con người từng biết tới. Chẳng có một thanh gươm, mũi giáo nào có sức huỷ diệt lớn hơn đạn pháo. Hoài Việt đã không lường trước bản thân cũng sẽ bị thương bởi dư chấn vụ nổ. Y dặn mình từ nay nên tránh xa thứ vũ khí nguy hiểm này ra.

Hoài Việt lần mình đứng dậy, tựa mạnh vào vách hầm. Y cảm thấy cả người uể oải như bệnh nặng lâu ngày mới dậy. Hoài Việt đoán rằng mình đã tưới không ít máu vào đống đất bẩn thỉu kia. Tuy rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi lúc này, nhưng y vẫn cố thúc bản thân đi tiếp. Y phải đem tin tức này về, phải ngăn đại quân triều đình sụp xuống cái bẫy của Lưu Gia. Tuy nhiên tấm bản đồ trong tay y đã biến mất trong đống lộn xộn kia mất rồi.

Nhánh đường hầm mới mà Hoài Việt đang đi không thông ra ngoài mà trổ thẳng lên sảnh đường bên dưới pháo đài của quân địch. Y đành phải mạo hiểm đến nơi này, vì đây là chỗ kết nối duy nhất của bốn mật đạo thoát khỏi Cấm sơn. Hoài Việt đứng giữa năm lối rẽ, phân vân không biết nên chọn lối nào. Một lối y vừa thoát ra giờ đã là ngã cụt, một lối sẽ dẫn thẳng lên phía trên, một lối đang đầy nghẹt quân thù, hai lối còn lại dẫn đến nơi y chưa từng biết. Xác suất lựa chọn vẫn còn khá cao trong trò chơi may rủi, Hoài Việt bước thẳng vào mật đạo trước mặt.

Huyệt vị mà Hoài Việt điểm vào ngăn vết thương không chảy thêm máu, nhưng trước đó y đã rơi vào tình trạng nguy hiểm rồi. Mỗi bước chân giờ trở nên vô cùng nặng nề, con đường trước mặt cứ nhoà đi, bềnh bồng không hiểu nổi. Hoài Việt lần tay lên vách đá để tự giữ cơ thể thăng bằng trên mặt đất. Y chắc mẫm mình đã mất hết cả phân nửa số máu trong người rồi.

Bởi vì đã đánh mất đèn lồng nên y cứ mò mẫm đi mãi trong bóng tối. Nào ngờ đi chưa được bao lâu lại vấp ngã, té một cú chúi nhủi. Hoài Việt kinh sợ khi nghe tiếng rên của một người nào khác. Y xoay người, tay đặt hờ trên đốc kiếm. Hoài Việt lặng im chờ, nghe từng hơi thở hư nhược của kẻ bí ẩn phát ra. Người này cũng giống y, thọ thương khá nặng. Mùi máu tanh nồng át cả y. Đang trên đất kẻ thù, thấy kẻ bị thương cũng có thể là đồng bạn. Hoài Việt hắn giọng, cố lấy vẻ bình tĩnh và nguy hiểm nhất hỏi.

- Ngươi là ai?

- Thành ... Thành thiếu gia đúng không? Ta nhận ra giọng của ngài. - Nàng thở hắt ra vài tiếng mệt mỏi. - Hoả Diễm đây.“Cận vệ của Mạt Hối!” Tiếng cảnh báo trong đầu của Hoài Việt vang lớn lên. Nữ nhân nguy hiểm trong số những kẻ nguy hiểm. Hôm trước hai người hợp tác tấn công đã làm y không ít lao khổ. “Chủ nhân họ là thống lĩnh của Lưu gia, vì sao thuộc hạ lại nằm chết ở cái xó xỉnh tối đen như hũ nút này?”

- Vì sao ngươi lại ở đây?

- Ta phát hiện âm mưu huỷ diệt của Trường Thanh. Phải mau báo với đại công tử, y đã xây dựng xong hệ thống mật đạo. Kế hoạch cho nổ sụp Cấm sơn, tiêu diệt hết toàn bộ đại quân của triều đình, chỉ có thể nhờ đại công tử ngăn lại thôi. - Hoả Diễm bò đến gần chỗ Hoại Việt, nắm lấy chân y cầu xin.

- Vì sao Mạt Hối lại muốn ngăn cản chứ? Quân triều đình toàn bộ bị tiêu diệt thì hắn sẽ chiến thắng trong cuộc chiến này.

- Đại công tử vốn đâu muốn chiến thắng. Ngài chỉ mong có thể giải tán Lưu Gia phái một cách êm thấm, ít hy sinh nhân mạng nhất thôi. Bởi vì những người kia mê muội quá lâu, nếu không ép họ vào đường cùng, họ không bao giờ chịu từ bỏ giấc mơ khôi phục Lưu thất. Cầu xin ngươi mau báo tin này với đại công tử. Nàng khục khặc ho, dường như là bị sặc máu trong miệng. Hoài Việt cúi xuống nâng Hoả Diễm lên, cảm nhận y phục nàng cũng dính đầy máu huyết không thua gì mình. Vì nơi đây là chỉ toàn một màu đen thăm thẳm, Hoài Việt không nhìn ra thương thế của Hoả Diễm như thế nào. Nhưng một người liều chết báo tin, hẳn nhiên không chỉ vì lừa gạt y cho vui được. Vậy đám người gài thuốc nổ kia không phải do Mạt Hối, mà là một kẻ khác tên Trường Thanh sao?

- Ta không thể giúp ngươi. - Y lạnh giọng trả lời. - Đừng nói là đi báo tin, ta còn chẳng biết mình có khả năng rời khỏi đây được không nữa. Hoài Việt đã triệt để dập tắt hy vọng trong lòng Hoả Diễm, cơ thể nàng dường như mất hết sức chống đỡ, ngã thẳng vào tay y.

- Báo với đại công tử, cứu đại quân triều đình, cứu Lưu Gia phái. Không thể để toàn bộ huynh đệ mất mạng được.Trong cơn hôn mê, nàng chỉ lẩm bẩm lầm bầm mấy câu như thế. Hoài Việt bắt mạch cho Hoả Diễm, cảm thấy tình hình quả thật rất nghiêm trọng rồi. Y thở dài, rồi lại lấy tay cào cào vào đầu đầy bất đắc dĩ. Hoài Việt xốc Hoả Diễm lên vai, vác nàng cùng lên đường.

“Haizz ... ta đúng là thân lừa ưa nặng mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.