Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Chương 7: Q.6 - Chương 7: Cầu hôn




Bờ vai của anh cũng dày rộng giống như của cha tôi, có thể giúp tôi che gió chắn mưa. Tôi ôm lấy cổ anh, nhìn thấy bước chân vững chãi của anh đang đi về hướng nhà của mình.

“Em có thể không về nhà được không?” Tôi ôm sát cổ anh, mở miệng thương lượng với “cha” đồng thời cũng trút ra tâm sự của mình.

“Tại sao như vậy chứ?” Anh nhẹ giọng hỏi tôi.

“Em không muốn nhìn thấy anh trai…Em ghét anh ấy….Em đau bụng lắm….” Nước mắt tôi lại rơi trên áo của Hải Kỳ.

“Em cãi nhau với cậu ấy à? Thật là trẻ con quá đi…” Anh cười lắc đầu, anh nghĩ tôi nói chuyện bừa bãi, không nghĩ tới mấy câu nói đó đều có liên quan đến câu chuyện của đời tôi.

“Hôm nay là ngày bốn năm trước em bị sảy thai……” Cha ơi! Vì sao cha mất sớm như vậy? Nếu cha còn sống, tôi không phải bị Trầm gia nhận nuôi, nếu cha còn sống, tôi không phải yêu chính anh nuôi của mình!

Hải Kỳ lấy cánh tay đỡ lấy thân thể tôi. “Nói tiếp đi.” Anh nhỏ giọng cổ vũ tôi. “Đừng cất giấu tâm sự phiền não ở trong lòng.”

“Em hận anh ta đến chết!” Tôi dùng hết sức đập một cái thật mạnh vào bả vai của Hải Kỳ nhưng anh không kêu lên đau đớn nào cả.

“Anh ta có cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân của bọn em sao? Nói cái gì là một lần nữa bắt đầu, đồ lường gạt! Thật quá lường gạt! Chỉ có em một mình bị đau khổ dày vò, thiêu đốt! Lúc anh ta cùng với người tình ở trên giường, anh ta có nghĩ đến em sao? Nói cái gì nào là một lần cuối cùng, nào là đ thành thoả thuận! Nếu anh ta thật sự, thật sự muốn cuộc hôn nhân này, thì làm sao có thể cùng người tình làm một lần cuối cùng? Buồn cười! Thật sự quá buồn cười! Có người bên ngoài là có người bên ngoài, có cần phải nói lí do đường hoàng như vậy không?”

Tôi đang trở lại ký ức của bốn năm trước và tình cảnh xảy ra trong lúc đó vẫn không sao bôi xoá được.

“Em mong muốn có đứa con của anh ta thì anh ta ép em đi phá bỏ đứa con……” Tôi cười, tiếng cười thê lương làm cho trái tim của Hải Kỳ đập nhanh, tôi lấy cơ thể và cả tay mình đánh xuống lưng anh càng nhanh thêm.

“Em muốn đứa con thì anh ta ép em bỏ đứa con kia! Đúng vậy, em là con người mặt dày! Đúng vậy, là em theo cám dỗ anh ta! Đúng vậy, là em đeo bám anh ta trối chết! Nhưng làm sao anh ta có thể đối với em như vậy? Em yêu anh ta tha thiết, vậy mà anh ta dám lấy tình yêu này ra để khống chế em! Anh ta không sợ em hận anh ta sao?”

“Từ nhỏ bản tính anh ta rất thiện lương, đối với những con vật bé xíu anh ta cũng thương yêu. Anh ta dạy em, ngay cả cành cây ngọn cỏ cũng có cảm tình. Nhưng khi anh ta hẹn bác sĩ phụ sản, hẹn bác sĩ gây tê, anh ta nói… Y Y, sẽ không đau. Làm sao có thể không đau? Còn chưa lên bàn phá thai, em đã đau sắp chết rồi! Tại sao anh ta đối với em như vậy? Ở trong lòng anh ta, em ngay cả một con súc sinh cũng không bằng sao?” Tôi thừa nhận, do tác dụng của bia cho nên ý nghĩ của tôi có phần cực đoan nhưng tôi quá hận mà thốt lên như vậy!

“Tại sao em phải mãi mãi nghe lời anh ta chứ? Bởi vì em yêu anh ta cho nên ngay cả tôn nghiêm cũng không còn xứng đáng có được sao?”

“Nếu anh ta thật sự muốn giữ em, tại sao anh ta có thể không cần đứa con? Cho dù đứa con đó không phải do anh ta muốn, cho dù nó đến từ sự phản bội nhưng nó vẫn là cốt nhục của anh ta mà! Tại sao anh ta máu lạnh như thế? Ngay cả cố gắng một chút cũng không chịu, nhất quyết đem đi phá bỏ?”

Hải Kỳ dừng bước, tâm sự bi thương của tôi đã muốn ngấmrái tim anh. Anh thật tâm đưa tay lên vỗ nhẹ từng cái từng cái một trên lưng tôi, nhẹ nhàng an ủi.

“Y Y đừng làm ầm lên! Anh ta dám bảo em là đừng làm ầm ĩ! Em bảo vệ giọt máu của mình cũng là ầm ĩ ư? Em hận anh ta cho đến chết, anh ta là người máu lạnh sao? Em vì muốn có đứa con của anh ta đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, nhục nhã, anh ta không hiểu tí nào sao?” Tôi lớn tiếng chất vấn giống như Bắc Bắc đang đứng trước mặt mình.

Đây là ký ức oán thù cũ đã đè nén trong lòng tôi suốt bốn năm qua.

Nói không hận Bắc Bắc, nói tha thứ cho anh đều là xuất phát từ thật tâm.

Nói không hận Bắc Bắc, nói không thể tha thứ cho anh cũng đều tồn tại chân thật trong lòng.

Vì thế, tình cảm và lý trí luôn luôn dằn xé mâu thuẫn lẫn nhau trong đầu tôi.

“Một lần nữa bắt đầu? Làm vợ chồng chân chính? Mọi việc về sau đều thuận theo ý của em, em muốn bất cứ cái gì đều có thể cho em….” Bệnh thần kinh! Tôi gằn từng tiếng lời nói của Bắc Bắc năm đó. “Em không cần! Em không cần! Van xin anh ta, buông tha cho em là tốt rồi! Em không cần tình yêu! Em đau đớn đủ quá rồi! Trời già đã hung hăng tát em vài cái làm em tỉnh táo ra rồi!”

Có một nhà văn lớn người Pháp đã nói ‘miệng vết thương trên thân thể có thể chữa lành nhưng tinh thần trên miệng vết thương bị che dấu lại mãi mãi sẽ không khép miệng được, mãi mãi còn vết máu tươi ở trong lòng.’.

“Nhưng em thật sự đã tỉnh táo rồi sao? Hay vẫn còn trong cơn mơ mãi mãi không có cơ hội tỉnh lại? Tại sao em không thể như những người phụ nữ khác, hận càng thêm hận. Vì sao chỉ vừa thấy anh ta khổ sở, nỗi hận thù của em ngay lập tức rũ xuống đầu hàng? Trước khi chia tay, em cùng anh ta đã làm tình, em đã thậm chí kích động đến rơi nước mắt….Nhưng Hải Kỳ này, em nói cho anh nghe! Anh ta không đạt tới cao trào, không có cao trào mà! Bởi vì anh ta không yêu em! Anh ta không thể yêu em! Bọn em từ lúc trước cho đến bây giờ chưa bao giờ sánh ngang hàng!” Tôi hung hăng ôm lấy Hải Kỳ, không cần biết có dùng quá sức làm anh không hít thở nổi hay không. “Tại sao em trở nên đê tiện như vậy? Vì cái gì em phải đê tiện như thế? Đê tiện đến bản thân cũng phải khinh bỉ chính mình!” Cảm xúc của tôi đã quá kích động rồi!

“Ngoài trừ anh ta ra, cho tới bây giờ em cũng chưa để cho khác người chạm qua mình, nhưng anh ta lại còn dám nói em thích trò đùa ái tình!” Tôi quá khổ sở, khổ sở đến nổi hít thở cũng đau đớn. “Anh ta không có tư cách nói em như vậy! Anh ta có tư cách gì chứ? Trên thế giới này, người duy nhất không có tư cách chỉ trích em chính là anh ta!”

Trái tim đến khi nào thì được tự do?

Tôi ghé sát vào phía sau lưng Hải Kỳ, khóc lớn.

“Ngoan, đừng khóc …… Làm sao Y Y là người thích trò đùa ái tình chứ?” Hải Kỳ cười nhẹ trấn an tôi. “Anh là bạn trai của em, anh là người có đủ tư cách để bình luận em, đúng không? Y Y là cô gái tốt, mỗi ngày đúng 10 giờ đều trở về nha, đối với bạn trai vừa dịu dàng vừa săn sóc chu đáo. Hơn nữa cũng rất bảo thủ, trong tương lai nhất định sẽ là một người vợ tốt!”

Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt còn trong cơn say lờ đờ nhìn mông lung, giọng nghèn nghẹn nước mắt hỏi. “Một người vợ tốt? Anh nghĩ như vậy sao? Anh thật sự tin tưởng em sao? Em không phải là một cô gái hư hỏng, đúng không?” Tôi khẩn trương, thúc ép người khác khẳng định.

“Anh tin tưởng Y Y là một cô gái tốt, tương lai chắc chắn sẽ là một người vợ tốt, anh chưa từng nghi ngờ chuyện này.” Hải Kỳ dịu dàng trấn an nỗi thương tâm của tôi.

“Hải Kỳ, anh thật là tốt!” Tôi dựa vào cổ anh, cảm thấy thật ấm áp, bỗng nhiên trong lòng trỗi lên một cỗ xúc động. “Hải Kỳ, anh cầu hôn với em đi, được không?”

Từ nay về sau, tôi sẽ chuyên tâm làm một người vợ tốt của anh, trở thành người vợ hoàn mỹ nhất!

“Cầu hôn?” Hải Kỳ hoảng hốt lập lại.

“Đúng vậy, anh cầu hôn em đi Hải Kỳ, em nhất định sẽ gật đầu đồng ý!” Dựa vào cơn say chưa tỉnh, tôi liều mạng giựt dây cho anh.

“Em say rồi!…..” Hải Kỳ cười nhạt.

Thấy Hải Kỳ bình tĩnh như thế, trong nháy mắt nước mắt của tôi trào ra. Đàn ông quả nhiên ai cũng ‘khẩu thị tâm phi’, ngay cả người tôi coi là “Cha” này cũng không ngoại lệ!

Tôi nhào trên lưng của anh, cất tiếng khóc như người chịu thiệt thòi, tiếng khóc kinh thiên động địa, dường như tôi là người nhận hết tất cả mọi thiệt thòi trên cõi đời này!

“Đồ lường gạt, lường gạt! Anh cũng như anh ta, đều là những kẻ lường gạt!”

Hải Kỳ thở dài một hơi. Túi đồ chứa bia trong tay tôi đã bị anh lấy xuống. Bây giờ đây, ngay cả bia của tôi mua cũng muốn giành lấy? Tôi khóc càng lớn tiếng hơn nữa, càng thương tâm hơn nữa!

Người xấu! Người xấu! Người xấu!

“Phóc…..” một tiếng, lon bia được mở ra, không khí thoáng chốc đã phảng phất mùi hương của bia. Còn muốn uống bia của tôi? Đúng là người xấu rồi!….

Tôi bụm miệng lại, càng khóc thêm nhiều hơn. Cuối cùng, tôi bị Hải Kỳ t xuống ngồi bên cạnh bồn hoa. Tôi dùng hết sức để khóc, chuẩn bị khóc cho hết mệt mỏi rồi sẽ cướp lấy bia mình mua đem về.

“Haizzz….. Tại sao lại có tính trẻ con như vậy?…..”

Tôi nghe thấy Hải Kỳ dùng một cụm từ chuyên dụng của người nào đó, anh cũng giống như người nào đó ghét bỏ tính con nít của tôi.

“Không cần anh xen vào, không cần anh quan tâm!” Tôi bốc đồng giậm chân, trong tầm mắt mơ hồ tôi thấy ánh mắt Hải Kỳ dịu dàng chăm chú nhìn tôi, rất giống như ánh mắt yêu thương của Bắc Bắc!…

Đây là giấc mơ hay chỉ là hư ảo? Cuộc đời luôn luôn tồn tại loại hư ảo như thế.

Trước mắt tôi có một người đang quỳ gối xuống, tay trái cầm một chiếc “Nhẫn”, tay phải cầm một đoá hoa mới ngắt từ trong bồn hoa ra.

“Cô Đồng Tử Y, xin cô lấy tôi đi.” Hải Kỳ cầu hôn! Anh đang cầu hôn!

Dưới ánh trăng anh nở nụ cười, ánh mắt của anh chứa sự cưng chiều giống như đối với một đứa cháu ngoan đang giúp ông nội uống rượu.

“Anh là ai? Nói cho tôi biết tên của anh đi!” Tôi vội vàng cầm lấy bàn tay anh, muốn nhìn thật rõ người trước mắt mình rốt cuộc là ai?

Trước mắt tôi hiện ra hai khuôn mặt, không ngừng nhòe ra rồi nhập lại. Đã từng có một người rơi nước mắt trên mu bàn tay tôi, người đó liều mạng cầm lấy chiếc nhẫn cố đeo vào ngón tay áp út của tôi…..((&_&))

“Thật sự say không nhìn rõ nữa rồi à?….” Hải Kỳ lắc lắc đầu bật cười, nhưng anh vẫn n đùa nửa thật giới thiệu mình. “Tôi là Thôi Hải Kỳ, năm nay 31 tuổi, ban ngày làm bác sĩ tâm lý, ban đêm làm thêm đầu bếp sushi. Tôi có một đứa con bảy tuổi, nếu sau này lấy tôi, em sẽ trở thành là mẹ kế của nó….”

Tôi cầm lấy tay anh, không cho anh nói gì thêm nữa. Tôi đã nhận thấy rõ ràng rồi, anh là Thôi Hải Kỳ, không phải là người đàn ông năm nay mới 28 tuổi, quyết lập chí trở thành một bác sĩ tốt.

Anh là Thôi Hải Kỳ có bờ vai ấm áp, anh không phải là người đàn ông gây tổn thương cho tôi nặng nề nhất, anh không phải là người đàn ông làm cho tôi ngay cả hận cũng luyến tiếc cứ mãi mang theo trên lưng. Anh là Thôi Hải Kỳ, là người đàn ông có thể đi cùng tôi đến hết cuộc đời còn lại, mà không phải là người đàn ông tôi muốn làm anh em, từ nay về sau chỉ có thương yêu không có khổ sở đau đớn.

Tôi nở nụ cười thật tình, an tâm, vui sướng và hạnh phúc.

“Thôi Hải Kỳ, em đồng ý!” Tôi dùng sức gật đầu. “Em sẽ trở thành một người vợ tốt và một người mẹ tốt!”

Nụ cười của Hải Kỳ chợt tắt, một cảm xúc lạnh như băng chạy qua người anh khi nhìn vào ngón tay của tôi. Đó chiếc nhẫn làm bằng cái vòng nhỏ màu trắng trong nắp lon bia.

Tôi tham lam nhìn vào chiếc “Nhẫn” của mình, hạnh phúc quá! Cảm giác thật quá hạnh phúc! Trong ký ức lại mơ hồ hiện ra có một chiếc nhẫn khác nằm lạnh lẽo, đơn độc trên tấm drap giường màu trắng….Trái tim bỗng dưng bị một trận co rút đau thắt.

Tôi ngước mắt lên, nhìn Hải Kỳ cười ngọt ngào, dùng tiếng nói nũng nịu. “Em còn muốn anh tiếp tục cõng.”

“Được, thưa nữ vương bệ hạ.” Anh cười giễu cợt tôi, một lần nữa hạ vai xuống để cõng tôi trên lưng.

Áp người trên lưng của anh, tôi đúng là đã thành một cô gái ầm ĩ. “Đám cưới của em không cần long trọng nhưng nhất định phải ấm áp nhé…..”

“Em muốn mời Đại Đồng làm phù dâu, em mặc kệ ai nói cái gì mà phụ nữ có thai không thể làm phù dâu, mấy thứ tào lao này chỉ có quỷ mới nói thôi….”

“Kết hôn xong, em muốn quay trở lại Pháp để hưởng tuần trăng mật… Không! Không! Anh lớn lên ở đó rồi, chúng ta nên đến đảo Maldives ……”

“Em không thích sinh nhiều con, nhiều con nít thật phiền toái, chúng ta sinh một đứa thôi là đủ rồi….Nhưng nếu anh muốn có nhiều con, em cũng có thể sinh cho anh hai đứa hay nhiều lắm là ba đứa thôi. Đánh chết em cũng không sinh thêm đứa nào nữa nha….”

Tôi kể ra trùng trùng điệp điệp không ngớt yêu cầu trong giấc mơ của mình, cứ mỗi một câu nghe xong, Hải Kỳ đều mỉm cười.

“Chuyện cổ tích ngày xưa đều là giả thôi. Anh nói chuyện với Tiểu Già nha, em sẽ không ngược đãi nó, em sẽ không phải là người mẹ kế ác độc. Em nhất định sẽ đối với nó thật tốt, so với chính con ruột của mình sẽ càng tốt hơn ngàn vạn lần….” Tôi thốt ra lời tuyên thệ.

“Anh tin tưởng em.” Tiếng nói ấm áp khẳng định.

……

Ngọn đèn đường trải dài chiếu lên bóng dáng của hai chúng tôi.

Điện thoại của Hải Kỳ vang lên, nằm trên lưng anh tôi ghé nhìn xem, nhìn thấy trên điện thoại hiện lên ba chữ “Trầm Dịch Bắc”.

“Đưa cho em!” Tôi vươn tay, đoạt lấy điện thoại trên tay Hải Kỳ, đang lúc anh chuẩn bị bấm nút trả lời.

“Bập.” Tôi tháo luôn cục pin từ máy điện thoại của anh.

“Hải Kỳ à! Đêm nay em không muốn về nhà, không muốn gặp anh trai, không muốn liên lạc cùng anh ấy, cũng không muốn anh ấy biết em ở nơi nào! Anh đừng hỏi em nguyên nhân là gì!” Nguyên nhân ra sao, vừa rồi tôi đã nói cho anh nghe cả rồi.

Hải Kỳ im lặng một chút, anh luôn là người làm việc theo nguyên tắc, yêu cầu của tôi đang làm khó cho anh.

“Hải Kỳ….” Tôi túm lấy áo anh. “Xin anh….”

Tâm trạng anh căng thẳng, áy náy trong mắt anh không hề giữ lại mà đã trôi đi. “Được…”

Sau đó Hải Kỳ cõng tôi trên lưng một lúc lâu thật lâu, lâu đến nổi anh không còn bước đi được nữa. Tiếp theo sau tôi bỗng “ụa” một tiếng, nôn hết mọi thứ đã cố gắng nhịn thật lâu……..

Quần áo của anh và của tôi đều thật ghê tởm đến vô cùng thê thảm…

Vì thế chúng tôi đã đi vào thuê một căn phòng ở một khách sạn gần đó….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.