Trời Sinh Chính Là Mệnh Hoàng Hậu

Chương 6: Chương 6




Trong hoàng cung Lê Quốc đang long trọng tổ chức buổi yến tiệc, các mỹ nữ ăn mặc gợi cảm, cố gắng õng ẹo làm dáng trước mặt khách quý, vũ điệu uốn lượng cùng với thân thể nhằm hy vọng khách quý có thể hoan hỉ, bởi nếu vẻ mặt dọa người của quân chủ chẳng được hài lòng, chỉ cần cái gật đầu nhẹ thì mạng nhỏ của họ không thể nào giữ nổi.

Không phải Lê Vương không lo lắng, nhưng nếu cứ đi thẳng vào việc chính lại càng sợ hãi. Trong lòng cứ mãi bất an, hắn liếc trộm thấy sắc mặt của hoàng đế Trung Nguyên vô cùng lạnh lùng, vóc người tròn béo của hắn nhìn thấy hoàng đế Trung Nguyên liếc mắt nhìn hắn một cái, đã làm cho hắn run rẩy một hồi.

Nguyên nhân chính của việc này, chính là muốn lợi dụng việc hoàng đế Trung Nguyên đến thăm, để hòa giải những sai lầm lúc trước khi giúp bọn phản nghịch làm phản. Muốn bàn giao mối quan hệ của hai nước thêm lần nữa, để duy trì ổn định hòa bình lâu dài của Lê Quốc. Vậy mà khi hoàng đế trẻ tuổi này, vừa mói bước vào quốc cảnh liền bị hãm hại, dù bọn thích khách này không phải hắn phái tới nhưng cũng không thể nào thoát khỏi quan hệ? Cần giải trừ mối oan ức này, hắn cần phải cố “nhẫn” để chịu đựng sự tức giận của khách quý, thậm chí trong lòng rất giận nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể đánh mất tôn nghiêm của một vị vua để trở thành một con chó làm hề cho chủ ngui giận.

“Hoàng đế Trung Nguyên, lần này bổn vương tổ chức tiệc, ngài có thấy hài lòng hay không?” Vẻ mặt Lê Vương tươi cười, sau đó cứ nhìn hắn chăm chăm hỏi.

Gương mặt Cừu Dực Từ càng lạnh lùng. “Cũng tạm.” Sắc mặt cùng biểu cảm của hắn chẳng hề thay đổi chỉ thốt ra hai từ, hoàn toàn không hề nể mặt hắn chút nào.

Hắn cứ lo xoay người hầu hạ hoàng hậu bên cạnh, một hồi vì nàng mà lau mồ hôi, một hồi tự mình đút cho nàng ăn. Bộ dạng của hắn trông rất dịu dàng đa tình, khiến cho các nữ nhân nhìn thấy cũng phải đố kỵ mà phát điên.

Lần này Lê Vương thật sự đã dính phải rắc rối, trong lòng thấy rất ư phiền não, ngoài mặt đang cười nhưng sự thật chỉ đang cố chống đỡ.

Tra tổng quản thấy thế liền cười nhẹ, đã hai lần Lê Vương đều đến tạ lỗi nhưng tất cả đều bị cự tuyệt, bởi lửa giận trong lòng hoàng thượng vẫn chưa dứt. Nếu không phải còn đang băn khoăn chuyện xảy ra bên ngoài, thì đã sớm phẩt áo bỏ đi. Nói không chừng, trong cơn nóng giận còn đem binh đến đập phá Lê Quốc.

Cũng do cả ngày lẫn đêm, Lê Vương cứ đến xin tha thứ, lại còn viết thư gửi đến quấy nhiễu mãi, nên mới đến đây để tham dự buổi yến tiệc này. Cho nên cũng gắng gượng tham dự buổi tiệc với tên gọi ‘tạ lỗi’, còn mang theo hoàng hậu đi cùng để tránh phải ngồi một mình nhàm chán.

Vì nguyên nhân đó, nên Lê Vương cố gắng tìm đủ mọi cách, để làm sao khiến cho sắc mặt của hắn nhìn có vẻ tốt hơn?

“Hoàng đế Trung Nguyên, bổn vương có chuyện muốn hỏi.” Lần này Lê Vương quyết định, cố làm mặt dày để Cừu Dực Từ chú ý đến mình, bởi hắn có vài chuyện cần phải hỏi cho rõ mới được.

“Chuyện gì?”, Cuối cùng ánh mắt của hắn, cũng nhìn về phía Lê Vương một cái.

“Bổn vương muốn hỏi một chút về đứa con trai lớn Qua Nhĩ Giai, không phải hắn đi cùng với ngài để trở về quý quốc hay sao? Sao đến giờ ta vẫn không nhìn thấy được mặt Qua Nhĩ Giai vậy?”

Mặt Cừu Dực Từ hạ trầm xuống đầy uy nghiêm. “Qua Nhĩ Giai là con trai của ngươi, nhân vật quan trọng đột nhiên biến mất mà lại đến tìm trẫm sao. Có điều trẫm không phải vú nuôi của hắn, sao phải chịu trách nhiệm coi chừng đứa con trai lớn vẫn chưa dứt sữa của ngươi chứ?”

Mặt Lê vương bừng đỏ, liền không dám phản bác.

“Phụ vương, người lo lắng gì chứ? Nói không chừng Qua Nhĩ Giai đã cùng hoàng đế Trung Nguyên bàn xong kế sách, chắc đang muốn liên thủ lại để phản công phụ vương đó. Nhân cơ hội giả vờ mất tích, quay đầu sang đánh úp chúng ta. Phụ vương, người phải cẩn thận.” Con trai thứ hai của Lê Vương chính là Ngạc Nhĩ Thái bổng dưng xuất hiện, thường ngày hắn không hề có dũng khí oai nghiêm như vậy.

Nếu hoàng huynh của hắn là Qua Nhĩ Giai vô cùng chủ quan, không để ý đến chung quanh, thì Ngạc Nhĩ Thái lại có dáng vẻ nho nhã, khôn ngoan hơn nhiều.

“Ngạc Nhĩ Thái. Trước mặt hoàng đế Trung Nguyên, ngươi ăn nói bậy bạ gì đó? Còn không câm miệng lại cho ta!” Lê Vương sợ Cừu Dực Từ tức giận, vội vàng cất giọng khiển trách.

“Nhi thần nói không sai đâu phụ vương, tên hoàng đế Trung Nguyên này đến đây chẳng hề có ý tốt, người không nên sợ hắn mà đối xử hắn như thượng khách chứ. Bây giờ kẻ phải cẩn thận chính là hắn, khi biết chính mình đã là cá nằm trên thớt.”

“Tên tiểu tử này!” Lê vương căm tức.

“Cá nằm trên thớt sao? Phụ vương của ngươi kêu ngươi là Ngạc Nhĩ Thái, vậy ngươi cũng là con trai của Lê Vương sao?”

Hương Ẩn đột nhiên đứng dậy, đảo mắt nhìn hướng về phía trước có chút kinh ngạc. Hơn nữa, khi Ngạc Nhĩ Thái nhìn thấy nàng liền đỏ ửng cả hai bên man tai, ở đâu xuất hiện giai nhân tuyệt thế này chứ? Thật tức giận, lần đầu tiên trong đời hắn mới nhìn thấy giai nhân, thoáng chốc trở nên ngu dại nhìn không chớp mắt.

“Ngạc Nhĩ Thái?” Nàng đột nhiên kêu thêm một tiếng.

“À…. Cô nương thật xinh đẹp, cô là…….” Biết rõ đang thất lễ nhưng gương mặt nàng trông như một đóa Phù Dung tuyệt đẹp, ngay lập tức làm cho hắn phải hồn phi phách tán, ít nhất cũng phải hai hồn sáu phách đã bay đi mất.

“Hỗn láo! Vị này là hoàng hậu của hoàng đế Trung Nguyên, ngươi không thể làm càn!” Lê Vương nóng lòng, liền tức giận mắng mỏ. Từ trước tới giờ không hề nghĩ tới con trai yêu quý của hắn lại là tên háo sắc, vừa thấy hoàng hậu của người khác liền chảy đầy nước miếng thế kia, thật làm cho hắn mất mặt xấu hổ quá đi mất!

“Ngươi là hoàng hậu?” Hắn ngạc nhiên không thể tin được theo tin tình báo của hắn nói lại. Tuy hoàng đế Trung Nguyên có rất nhiều phi tử, duy chỉ có hoàng hậu vẫn chưa được sắc phong. Trước mặt hắn lại xuất hiện nữ nhi xinh đẹp tuyệt trần, còn lại là hoàng hậu?!

Nàng tiến thẳng về phía hắn. “Ngươi cảm thấy ta không giống hoàng hậu sao?” Nàng nhíu mày, ngay cả lúc vặn lông mày cũng làm cho tim người ta đập rộn lên thình thịch.

“Không phải vậy, chỉ là ngươi quá xinh đẹp.” Hắn không thể kiềm chế được, liền nói tiếp.

Nàng cười khẽ, đảo mắt nhìn kỹ hắn một vòng. “Ngươi nói hoàng thượng không có dụng ý tốt, nhưng ta lại thấy các ngươi không có ý tốt, nghe nói chúng ta mới vừa tới quốc cảnh Lê Quốc liền bị loạn thạch tập kích, tiếp đãi một tản thạch cực lớn như vậy quả thật là hảo ý, rất có sáng tạo!” Ánh mắt kiều diễm không hề thay đổi, nhưng giọng điệu lại làm cho người ta nghe cảm thấy ớn lạnh khắp người.

Cừu Dực Từ cười nhẹ, mặc dù nha đầu này mất trí nhớ, nhưng bản tính có thù phải trả đúng là chẳng hề thay đổi chút nào.

“Việc này…… Ta không biết do người ở đâu gây nên.” Ngạc Nhĩ Thái đảo mắt hướng về một bên, liền chột dạ nói.

“Nếu như lúc này loạn thạch lại bay thêm lần nữa…. sẽ không ai lưu ý đến nữa không?” Nói xong tay áo nàng hướng lên không trung, cắt đứt Lương Trục (Trục trần nhà). Nhất thời làm long trời lở đất cả nóc nhà mái hiên liền bay tán loạn, đá rơi vụn rãi đầy trên nền đất, mọi người đều chạy tán loạn để trốn thoát.

Tất cả đều phải kinh hãi. Khá lắm nữ nhân ác độc!

Lê vương liền xanh mặt, Ngạc Nhĩ Thái càng kinh ngạc tức giận.

Nàng nhẹ nhàng hướng mắt về phía hắn. “Hi vọng có giúp ngươi một chút, để để ngươi có thể nhớ rõ một vài chuyện.” Nàng liền vun loạn thạch ngói bên trong nhà hướng thẳng về phía hắn, nụ cười kiều diễm hiện rõ trước mặt làm cmọi người phải kinh tâm hồn phách (hồn phách bị dao động mạnh).

Khá lắm mỹ nhân ác độc! Đã làm cho Ngạc Nhĩ Thái nói không nên lời.

Đêm khuya.

“Ngươi là ai?” Cừu Dực Từ nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ, nhìn thấy nữ nhân trông khá xinh đẹp lại ăn mặc gợi cảm. Nhưng lại không phải Hương Ẩn, lại còn dám ngồi trên giường thuộc về Hương Ẩn.

“Ta là Kiều Kiều, Lê Vương phái ta tới đây để hầu hạ cho ngài.” Tên cô gái này có ý nuông chiều, quả vô cùng diễm lệ, y phục trắng đã được cắt xẻ thật ngắn, để lộ vành rốn, còn eo vừa tròn lại thon thả tới nổi chỉ gần bằng một nắm tay, cặp mắt quyến rũ đa tình như muốn câu hồn.

Thì ra là như vậy! Hắn cười lạnh một lúc, nói vậy cô gái này chính là đệ nhất mỹ nữ ở Lê Quốc. Tên Lê Vương này quả là có hảo ý, biết thân biết phận liền dâng mỹ nữ lên để xin tha mạng?

“Ngươi hãy lui xuống đi, hoàng thượng của chúng ta không cần ngươi hầu hạ.” Vượt khỏi dự tính ban đầu, Tra tổng quản liền nhìn nàng chủ động lên tiếng xua đuổi.

“Không được, Lê Vương có lệnh, hôm nay ta phải ở đây hầu hạ cho ngài, bằng không trở về sẽ bị nổi khổ lột da. Hoàng thượng, ngài nhẫn tâm để một kẻ yếu đuối như ta bị hành hạ như vậy sao?” Kiều Kiều lắc lư thân người, trông như một cành liều liền bước xuống khỏi giường, chủ động đẩy bộ ngực hướng cao đi thẳng về phía hắn, gương mặt lộ rõ kiêu ngạo cứ tiến thẳng về phía lồng ngực của hắn.

Hắn liền nhíu mày."Láo xược!"

Mặc dù nàng sợ hãi nhưng đối với vóc dáng mỹ miều và dung mạo tuyệt đẹp của mình lại rất có lòng tin, không nam nhân nào có thể cự tuyệt vẻ hấp dẫn của nàng, rõ là to gan còn dám đưa đầu lưỡi ươn ướt chuyển động tới bên gáy cổ của hắn, lại còn phát ra những âm thanh dâm đãng.

Vì tức giận với nữ nhân này làm cho sắc mặt của hắn càng ngày càng khó chịu, không hề lộ ra chút hưng phấn nào cả. Nàng thầm buồn, điều này sao có thể chứ? Mị lực của nàng thường đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi cho dù hắn là hoàng đế thì cũng chỉ là một tên đàn ông, sao có thể kháng cự được sức hấp dẫn của nàng chứ?

Gương mặt Cừu Dực Từ càng trở nên u ám dị thường, liền nói, “Còn không mau cút cho trẫm____”

“Hoàng thượng!” Đột nhiên có một giọng nói cất lên lạnh như băng, liền truyền đến bên tai.

Thân thể hắn liền bị đông cứng, sau một lúc liền khôi phục trở lạ. “Hương Ẩn.”

Ánh mắt người đối diện có chút lạnh lùng và cứ dõi theo hắn. “Ta quấy rầy các ngươi sao?”

“Không có____” Theo trực giác của hắn, thì nàng sẽ không bao giờ vì chuyện vặt này mà sinh ra ưu buồn. Hắn nhìn nàng mỉm cười với tình cảm chân thành.

“Không ư? Bởi vì thân làm hoàng hậu, nên những chuyện thế này đã nhìn quen mắt lắm rồi sao?” Ánh mắt nàng lóng lánh những tia sáng khác thường, dường như toát ra những đám lửa đang cháy ngùng ngụt.

Hắn cau mày, nàng…. Tức giận?

"Hương Ẩn, chẳng qua trẫm——"

“Chẳng qua ngươi đã quen thói phong lưu, thấy một liền người liền yêu ngay một người. Chẳng qua ngươi đã quên mất rằng, tẩm điện này còn thuộc về ta nữa mà!” Đột nhiên đôi mắt nàng đầy căm phẫn, cứ nhìn chằm chằm về phía hắn. Hắn thật to gan, dám công khai đem nữ nhân vào trong tẩm điện của nàng mà tán tỉnh ư!

Hắn ngớ người. Nàng bị làm sao vậy? Không giống bình thường chút nào, nếu như bình thường thì nàng………

A! Nàng mất trí nhớ, ngay cả tính tình cũng thay đổi sao? Bất kể thế nào, hắn cũng không hy vọng nàng hiểu lầm hắn, liền vội vàng giải thích: "Trẫm không có ——"

“Ngươi là ai?” Nàng cắt ngang lời hắn, nhìn chằm chằm về phía nữ nhân đang ở trong lồng ngực của hắn.

Hắn kinh hãi, lúc trước hắn cũng hay bị bất gian tại giường nhưng lần này lại vô cùng hốt hoảng, vội vàng đẩy Kiều Kiều cách xa ra một trượng. Thiếu chút nữa Kiều Kiều đã té nhào, nhất thời hác hốc mồm kinh ngạc. Dĩ nhiên nàng biết rõ giai nhân tuyệt sắc đang đứng trước mặt là ai, nhưng không hề nghĩ rằng đường đường là một chí tôn hoàng đế lại sợ vợ như thế?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin được chứ?

Ngày thường hắn cứ Hô Phong Hoán Vũ, thật khó để cho người ta thấy được vẻ mặt kinh hoảng như lúc này. “Nàng ấy là do Lê Vương___”

“Hoàng thượng, ta đang hỏi nàng này cơ mà.” Hương Ẩn thung người nói, nụ cười không hề lộ ra trong ánh mắt.

Hắn nhất thời câm miệng, nhìn thấy vẻ mặt nàng làm cho hắn chẳng cục cựa, chỉ biết im lặng mà đứng.

Hương Ẩn liên tục bước tới một cách nhẹ nhàng, sợi tóc trên không trung liền vẽ ra một đường vòng cung lạnh như băng, ánh mắt hướng về phía Kiều Kiều.

Lần đầu tiên nhìn mặt hoàng hậu gần như vậy, Kiều Kiều lập tức thấy khắp người liền đông cứng, nữ nhân này xinh đẹp đến nổi không thể nào giải thích được. Ngay cả mình là đệ nhất mỹ nhân Lê Quốc, nhưng khi đứng bên cạnh nàng thì cũng biến sắc trở nên mờ nhạt, thậm chí nàng không tự chủ được liền khom người hành lễ, “Nô…. Nô tài là Kiều Kiều, xin ra mắt hoàng hậu.” Giọng nàng run lên.

“Người cũng như tên trông rất kiều diễm!”Bộ dạng Hương Ẩn đang tươi cười nhưng ngược lại vẻ mặt lại không hề cười, nhìn y phục không đủ che thân, nhất thời cảm giác khó chịu cứ thổi bùng lên từ bốn phía.

“Hoàng…..Hoàng hậu………” Kiều Kiều càng thêm khẩn trương sợ hãi.

“Là Lê vương phái ngươi tới?” Trong lòng nàng hiểu rõ, nhưng vẫn muốn hỏi trực tiếp.

“Phải………”

“Ừ,” Nàng gật đầu nhìn về phía hoàng thượng, thấy hắn có vẻ như oan ức đã được giải tỏa liền thở phào nhẹ nhõm, nàng giật giật khóe miệng hỏi nữa, “Ngươi đã chạm vào hoàng thượng chưa?”

“Ta…..” Kiều Kiều sợ tới mức nói không ra lời.

“Dùng thân thể của ngươi chạm vào sao?” Cơn ghen của phụ nữ toát lên, khiến mọi người không rét mà run.

“Ừ_______”

Lời vừa dứt thì tay áo liền bắn ra, cuốn Kiều Kiêu lên cao lộ ra vòng eo ếch, kèm theo tiếng thét thê lương đến chói tai, nàng bị ném ra ngoài điện, thân thể nặng nề liền rơi xuống đất. Nhất thời hàm răng rơi ra, máu chảy đầm đìa thê thảm đến không thể nhìn nổi.

“Hoàng hậu?” Tra tổng quản sợ hãi. Hoàng hậu chưa bao giờ đánh nữ nhân hoàng thượng sủng ái, huống chi nữ nhân này chỉ định dùng sắc đẹp để dụ hoàng thượng, nhưng vẫn chưa được gì thể mà hoàng hậu…. Đây quả là tức giận…. Đã ghen rồi sao?

Lại nhìn về phía hoàng thượng, thấy trên mặt hắn mang theo nụ cười, một nụ cười hết sức giả tạo……….

Hoàng thượng……… Cứ giả vờ mãi thì dễ chịu lắm sao?

Trong nội điện Kim Cung ——

“Hương Ẩn, ngươi hãy cho bọn ta biết. Chúng ta đã sống trong cung này cũng được 7, 8 ngày rồi, xem ra ngoại thương của ngươi gần khỏi hoàn toàn…… Vậy còn chuyện sinh hoạt vợ chồng của ngươi thế nào, mấy ngày nay hoàng thượng có chạm vào ngươi hay không?” Mao Uy Long nằm ở trên giường được trải bằng một lớp da béo, bộ dạng vô cùng phách lối kiêu ngạo, vừa ăn thượng phẩm Kim Thị (Hồng) nổi tiếng của Lê Quốc, vừa nói.

"Không có." Hương Ẩn lắc tay.

“Vậy nguy rồi!” Nàng tiện tay ném đi hạt của quả Hồng đi, hàng lông mày vặn thành hình chữ bát.

"Nguy gì?"

“Tiểu Nữu, ngươi nói đi, không phải nàng ấy nguy rồi sao?” Mao Uy Long cau mày nhìn về phía Hồng Tiểu Nữu.

“Nếu nam nhân không đụng vào ngươi, thì chỉ có một ý nghĩa duy nhất chính là hắn không còn hứng thú với ngươi nữa.” Hồng Tiểu Nữu nói chuyện như người từng trải.

"Sau đó thì sao?" Hương Ẩn nghiêng đầu hỏi, hai người này quả thật thú vị, tự xưng là tỷ muội thân tín của nàng. Cả ngày lẫn đêm cứ kéo nàng đi đông đi tây, giống như nàng thiếu họ mấy ngàn lượng nên cứ bắt lấy nàng để mau chóng trả nợ, bằng không lại nói thanh củi của nàng và hoàng thượng đã đốt cháy rừng rực (ý chỉ tình cảm nóng bỏng), muốn nàng biết ơn phải báo, chớ ăn quả quên mất kẻ đã trồng cây. Có điều những lời vô vị thế này, lại là chủ đề thú vị nhất của họ vào mấy ngày nay.

"Sau đó? Sau đó chính là ngươi thất sủng, chẳng lẽ ngươi không biết việc này sao?" Mao Uy Long liền lắc đầu thật mạnh, trông bộ dạng của nàng dường như không hề biết sống chết là gì.

"Thất sủng?" Hương Ẩn không che đậy được liền bật cười. Đúng là càng nói càng thấy thú vị!

“Ừ, mặc dù thường ngày ngươi khá xinh đẹp tới nổi hút mất hồn của người khác, nhưng chuyện tình cảm của ngươi không biết trụ được tới bao lâu? Không lâu nữa hoàng thượng có thể sẽ chán ngươi. Không đúng, nói không chừng là đã chán ngươi rồi, ngươi còn không mau ý thức đi chứ, bộ ngươi không phải nữ nhân hay sao?” Tự nhiên Mao Uy Long quở trách nàng.

“Nhưng hoàng thượng đối xử với ta rất tốt, rất dịu dàng chẳng hề giống như ta đang bị thất sủng.” Hương Ẩn liền nói, nhớ hôm đó nàng đả thương Kiều Kiều, người được Lê Vương phái tới. Hoàng thượng không hề giận nàng, mà còn ăn nói khép nép liền trấn an nàng. Còn dùng đủ trăm phương ngàn kế để làm cho nàng bớt giận, nghĩ đến những việc này, sao nàng có thể thất sủng chứ?

“Vậy là ngươi không biết, nam nhân đều có chung một dạng. Từ trước đến giờ, bọn nam nhân đều đối xử với nữ nhân bằng lời ngon tiếng ngọt, nhưng thật ra trong lòng họ không như vậy.” Mao Uy Long liền sử dùng kinh nghiệm của một lão bà nói.

"Vậy sao?” Hương Ẩn gật đầu.

“Này, ta xem ngươi là tỷ muội của mình nên mới chỉ điểm cho ngươi, hậu cung hoàng thượng có vô số giai nhân mỹ nữ, nghe nói nhiều nhất chính là Liên Phi cùng Đồng Phi. Hơn nữa Liên Phi đã vượt trước ngươi một bước, sinh hạ được hoàng tử, vì vậy đối với ngươi chính là uy hiếp lớn nhất. Mặc dù ngươi là hoàng hậu cao quý, thống lĩnh lục cung nhưng nếu không sanh được cái trứng nào, thì cũng coi như sống cô độc suốt đời, sớm muộn gì ngươi cũng trở thành phế hậu thôi!”. Mao Uy Long thu gọn cốt chuyện lại nói.

Bên ngoài điện, ba nam nhân đang lén lút, rình nghe cuộc trò chuyện của nữ nhi bên trong.

“Họ nói bậy bạ gì đó? Sao Hương Ẩn có thể trở thành phế hậu của trẫm chứ? Bọn họ đúng là nói hưu nói vượn, làm đảo lộn thị phi! Không được, trẫm phải vào trong để mắng bọn họ mới được!” Cừu Dực Từ nổi giận muốn xông vào ngay, để ngăn cản bọn họ dùng những từ ngữ ly gián, đâm chọc người khác.

“Ngươi chờ một chút, nghe bọn họ nói thế nào đã chứ.” Cừu Thường Khiêm kéo hắn.

“Đúng vậy, người đừng nóng vội. Ngẫu nhiên hôm nay chúng ta mới nghe được các nữ nhân nói chuyện, nói không chừng nhân cơ hội này nhờ bọn Uy Long cùng Tiểu Nữu ăn nói bậy bạ, lại làm cho Hương Ẩn đột nhiên hiểu ra và tiếp nhận người thì sao.” Trạm Thanh cũng nói thêm vào.

Mặc dù Hương Ẩn đang mất trí nhớ, nhưng với hoàng thượng chuyện chung thủy của phu quân lại làm cho nàng có chút hoài nghi, thái độ cứ lạnh như băng làm cho hoàng thượng không dám vượt qua giới hạn, chuyện sinh hoạt vợ chồng vẫn không bao giờ có. Trong lúc vô tình nghe được mất vị phu nhân nói đến sanh con dưỡng cái, đây cũng chính là cơ hội tốt, vận may tốt cho hắn. Có thể khiến cho Hương Ẩn tiếp nhận thân phận của chính mình, như vậy đối với hoàng thượng vô cùng có lợi, để hắn cùng nàng phát triển thêm một bước.

“Nhưng mà….. thôi được rồi, trẫm sẽ cố nhịn nhưng tốt nhất họ chớ nói bậy bạ nữa bằng không trẫm sẽ giết người đó!” Cừu Dực Từ miễn cưỡng kiềm chế lửa giận, tiếp tục ngồi nghe.

“Hãy nhìn ta đi, chính là sanh ra được một hài nhi mập mạp, làm cho mẹ chồng của ta mừng rỡ cười đến toe toét liền bỏ ngay thành kiến đối với ta, không những thế mà giờ còn yêu thương ta rất nhiều. Ừ, hãy nhìn Tiểu Nữu mà nói, mặc dù bụng của nàng hiện tại đã lớn, ngươi hãy xem đi rõ ràng Trạm Thanh rất ư cưng chìu nàng, xem nàng như bảo bối, cho nên không thể nào bỏ rơi nàng được!” Mao Uy Long liền ngồi thẳng lưng ở trên giường, trong lòng cực kỳ đắc chí.

“Nhưng hoàng thượng không chạm vào ta, thì sao ta có thể làm gì?” Hương Ẩn vô cùng phấn khởi, liền hỏi.

“Không chạm vào ngươi chứ gì? Chuyện này hỏi ta là được, tướng công nhà ta chính là do ta dụ lên giường mà thất thân đó.” Hồng Tiểu Nữu lập tức lộ vẻ mặt kiêu ngạo nói.

“Vậy thì làm sao hả?” Hương Ẩn càng thấy rất thú vị. Căn bản chính nàng cũng rất thích nghe những chuyện Bát Quái này ( bà tám)!

“Nhớ ngày đó, khi ta chưa được gả cho tướng công. Thì ta đây chính là kẻ ái nữ sắc hơn nam sắc, căn bản chẳng quan tâm mấy đến thân thể cường tráng của tướng công. Bất quá sau khi nghe những lời nói của quản gia ở Trạm Phủ, làm ta thực sự thức tỉnh như người trong mộng, mới biết không phải tướng công lạnh nhạt với ta. Chỉ là bản tính của hắn có chút giống như đàn bà, vì vậy nửa đêm ta sờ lên giường của tướng công. Đầu tiên thì đùa bỡn tướng công như nữ nhi, nhưng hắn lại cứ mãi hờn dỗi. Ta quyết không từ bỏ, nhất thời tức giận lột sạch quần áo trên người của hắn, liền tiến về phía trước hôn hắn mãnh liệt, rồi cởi bỏ quần áo trên lưng hắn, tiếp nữa_______”

“Ngươi trở thành Bá Vương ngạnh thượng cung từ lúc nào rồi sao?” Hương Ẩn mở to hai mắt.

“Bá Vương ngạnh thượng cung thì Bá Vương ngạnh thượng cung, Sư Tỷ đã nói, là nữ nhân phải có chút kiên quyết, nhìn ta đây đã có bầu được bốn tháng rồi, không phải như vậy sao!” Hồng Tiểu Nữu liền đắc ý vỗ vào bụng. “Hơn nữa sau này, tướng công đã nếm được mật ngọt của ta, hiện tại chỉ cần nhìn thấy ta thì huyết mạch cứ căng lên, rất nhiệt tình, mỗi ngày cứ chờ ta tới sủng ái………”

". . . . . ."

“Đừng cản ta, để ta vào bịt miệng nha đầu này lại!” Lúc này cơn giận liền chuyển sang Trạm Thanh, tức đến ngút trời khi bị đánh trúng yếu điểm, lần này được Cừu Dực Từ cùng Cừu Thường Khiêm cản lại.

Hồng Tiểu Nữu quả là can đảm, ngay cả chuyện riêng nam nữ ở trên giường cũng có thể nói lớn như vậy. Đúng là không thể nào hình dung ra được, khó trách Trạm Thanh lại tức giận như vậy.

"Hừ!" Vì hoàng thượng, hắn cố nhịn! Khi nào trở về, thì sẽ tìm nha đầu này tính sổ!

Một đầu khác, cuộc đối thoại giữa các nữ nhân, vẫn giữ như cũ, cứ một mực khăng khăng.

“Cho nên mới nói, muốn hấp dẫn nam nhân thì rất đơn giản. Nói về ta đây, thường ngày kiều diễm như hoa, trên đời này không có mấy nam nhân nào chịu đựng được sức hấp dẫn của ta.” Mao Uy Long làm bộ dạng cao ngạo. “Nhưng ta lại là người rất coi trọng trinh tiết, không thể nào làm những chuyện có lỗi với tướng công…….. Hơn nữa, đã là con người thì luôn có nhu cầu của riêng mình, vả lại lúc tướng công ta không có ở đây…. Hương Ẩn, không lẽ ngươi không hề muốn có một nam nhân để đầu ấp tay gối, để làm cho ngươi muốn ôm trước khi đi ngủ sao?” Nàng nhíu mày hỏi, vẻ mặt mười phần mờ ám.

Hương Ẩn bật cười. “Trước mắt ta vẫn chưa hề có.”

“Chưa? Vậy là ngươi không biết lợi ích của việc ôm gối ngủ, lại tốt thế nào rồi, khó trách ngươi không biết lợi dụng phế vật.”

"Lợi dụng phế vật?"

“Có sẵn một nam nhân bên cạnh, không biết tìm cách hạ thủ hắn ở trên giường. Ngoại trừ chuyện trên giường, ngươi còn phải sáng tạo thêm cho hắn có chút hưng phấn. Nếu không thì cho dù có là hoàng thượng cao quý đi nữa, thì cũng như là phế vật cho rồi.”

"Hoàng thượng là phế vật sao?" Lần đầu tiên nàng mới nghe nói.

“Không ôm lại không hôn, hắn không phải phế vật thì còn là cái gì chứ?” Mao Uy Long giơ hai tay vỗ liền một cái nói.

“Nghe các ngươi nói vậy, ta thấy cũng có lý.”

“Vì có lý mới nói cho ngươi nghe, hơn nữa ta còn cho ngươi biết một bí mật…..” Mao Uy Long đột nhiên hạ nhỏ giọng, liền nói tới nói lui.

"Bí mật gì?" Làm Hương Ẩn cũng phải tò mò theo.

“Ta không ngại nói cho ngươi biết, lúc ta ngủ không có nam nhân bên cạnh là không ngủ được, đây chính là do ta thường lấy tướng công làm gối ôm bên cạnh. Nên hình thành như vậy, chỉ cần không có lồng ngực hắn thì đêm xuống ta không thể nào ngủ được, bởi hắn cứ phải nghe theo mệnh lệnh của hoàng thượng, mà suốt ngày cứ rời khỏi nhà. Thời điểm hắn không có ở nhà, ta không thể ôm gối ngủ được, ngươi biết ta làm gì không?”

“Làm thế nào?” So với Hương Ẩn thì Hồng Tiểu Nữu còn hiếu kỳ gấp bội, ngay cả nàng cũng không biết Sư Tỷ giải quyết vấn đề này như thế nào nữa.

“Tìm một nam nhân có giọng nói rất giống tướng công, đề phòng hắn khởi tâm háo sắc với ta, như vậy thì ta sẽ làm những chuyện có lỗi với tướng công rồi. Trước hết ta đem hắn trối vào thành bên cột giường, che kín mặt hắn lại để hắn hướng về phía ta ngáy to. Sau đó lại ôm gối đầu cứ tưởng nam nhân bên cạnh là tướng công, thế là cả đêm cứ nghe tiếng vù vù, ôm gối đầu ngủ đến Thiên Minh( trời sáng)………”

". . . . . ." Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau mà toát mồ hôi lạnh, lập tức hành động —— liền kéo áo Cừu Thường Khiêm lại.

“Cho ta vào, ta phải đem nàng treo ngược lên trên để đánh vào cái mông nàng, để cho nó nở hoa mới thôi, các ngươi hãy buông tay ra mau!” Cừu Thường Khiêm cố gắng lôi cánh tay của họ ra.

“Thường Khiêm, ngươi hãy bình tĩnh một chút đi, nói không chừng Uy Long chỉ đang giỡn thôi, ngươi cũng biết nha đầu này rất thích thổi phồng mà nhất định không có chuyện này đâu.” Thảm rồi, lão bà này dám tự tiện cho nam nhân vào trong phòng ngủ, còn hướng về phía nàng ngáy to……… Trạm Thanh cố gắng giảng hòa, mặc dù hắn hi vọng Xú Nha Đầu Mao Uy Long này bị dạy dỗ nhưng vì hoàng thượng, nói gì cũng phải kiên nhẫn.

Ai biểu bọn họ là hảo huynh đệ của hoàng thượng!

“Đúng đúng, chuyện này cần phải tra rõ trước thì tốt hơn.” Cừu Dực Từ cười khan, không nghĩ tới Mao Uy Long này lại dám làm những chuyện sau lưng Cừu Thường Khiêm, khó trách Thường Khiêm lại phát điên như vậy.

Mặt Thường Khiêm xanh đến bốc mùi. “Ta hiểu rồi.” Hắn sẽ cố gắng hết sức……. Cẩn thận……. Tra thật rõ chuyện này!

Trong cung điện, các nữ nhân không hề phát hiện bên ngoài đang rất xôn xao, vẫn cứ mãi tán dốc nhiều chuyện.

"Các ngươi nói nhiều quá, vậy trọng điểm là gì?" Không biết nên khóc hay cười, Hương Ẩn rốt cuộc không nhịn được liền hỏi.

“Thì ra nói hết nửa ngày, mà ngươi vẫn không hiểu? Trọng điểm chính là ngươi nhân cơ hội chuyến này đi Lê Quốc, không có những nữ nhân khác tranh giành nam nhân với ngươi, vội vàng dụ dỗ hoàng thượng, tốt nhất cứ dùng biện pháp giống như của Lam Điền Chủng Ngọc ấy, vậy là sau này ngươi có thể vô tư rồi.” Mao Uy Long dùng đủ mọi cách, tận tình khuyên bảo.

“Chính là vậy, nếu như ngươi không nếm được thân thể của nam nhân, thì sẽ phải ân hận cả đời……… Nếu như ngươi không thích hoàng thượng, vậy thì cứ tìm một nam nhân khác, cứ thử một lần là sẽ nghiện luôn đó, nói không chừng sao này bụng của ngươi cũng lớn như thế này.” Hồng Tiểu Nữu nói.

“Không sai không sai, Tiểu Nữu nói không sai chút nào, nếu không tìm được người nào thay thế, thì thử ôm hắn một cái xem sao.” Mao Uy Long liền tán thành cổ vũ.

“Thử ôm một cái, có được không?” Sắc mặt Hương Ẩn càng thêm phức tạp, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Vẻ mặt của ba nam nhân ngoài điện càng thêm phức tạp, thật vất vả mới nhịn được cảm giác muốn giết chết người……..

Cừu Dực Từ trố mắt kinh ngạc, liền đứng bất động tại chỗ không dám nhúng nhích.

Hắn hắn. . . . . . Hắn không nhìn lầm chứ?

Vừa vào điện đã thấy mỹ nhân với y phục mát mẻ, nằm say trên giường rồng. Này……. Cái này……. Chuyện gì đang xảy ra?

Chỉ thấy mỹ nhân đang lờ đờ mở mắt, ánh mắt trong vô cùng mê hoặc cứ chuyển động thẳng về hướng hắn.

Quả thật diện mạo của hắn hội tụ đầy đủ vẻ đẹp xuất chúng, thân hình thon gầy anh tuấn, còn phát ra khí phách hiên ngang của một bậc quân vương, chân mày rậm lóe lên nét uy nghi cứng rắn….. May mắn hơn lại có một thân thể vô cùng cường tráng.

Đúng như lời của Mao Uy Long nói, thích hợp_____ để Lam Điền Chủng Ngọc!

Nàng hướng ngón tay màu xanh ngọc nhạt về phía hắn, ngoắc ngoắc.

"Hương Ẩn. . . . . ." Nàng. . . . . . Cái này dùng để hấp dẫn hắn sao?

Hắn đến gần nàng, không khí từ bốn phía phát ra càng ngày càng nóng rang, ngập tràn hương thơm làm người ta say đắm.

Chẳng lẽ cuộc “Tán gẫu”của bọn Mao Uy Long đã có tác dụng rồi sao?

Nàng. . . . . . Thông suốt!

Tim hắn nhất thời căng thẳng mà đập mạnh.

Mặc dù thấy ánh mắt hắn nóng bừng lên, nhưng động tác lại rất chậm chạp, tiến lên từng bước một. Lông mày Hương Ẩn chợt đông cứng lại, cảm giác như có gì đó đâm vào tê tê, làm cho nàng không vui chút nào.

"Ta không phải là hoàng hậu của ngươi sao? Vì sao ngươi lại chần chờ? Hay là. . . . . . Ngươi đang gạt ta, căn bản ta không phải hoàng hậu của ngươi?" Cánh tay trắng của nàng khẽ căng ra, thân thể đang ngồi chợt đứng dậy.

Trong phút chốc Cừu Dực Từ liền chớp mắt. “Ngươi là hoàng hậu duy nhất của trẫm!” Hắn không chậm trễ chút nào, liền phát ra tiếng.

Vừa nói dứt lời, nàng hạ thân người mềm mại xuống. “Đã như vậy…….” Vẻ đẹp Thiên Kiều Bá Mị của nàng (tuyệt sắc không gì sánh bằng), đã vượt qua khỏi tầm mắt của hắn.

Hắn nhìn vào đôi mắt đen kiều mỵ đầy mê hoặc.

Nàng đã hoàn toàn tỉnh táo! Tim đập mạnh và trong chốc lát lại loạn nhịp, đầu óc rối loạn một lúc lâu giờ đã hoàn toàn minh mẩn, giống như đã thông suốt hắn bắt đầu mỉm cười.

Không sai, nàng là hoàng hậu của hắn, cho đến cuối cùng thì cũng chỉ có thể là hoàng hậu của hắn, rốt cuộc cũng danh chánh ngôn thuận thuộc về hắn. Khát vọng mong chờ đã lâu làm cho không khí cứ nóng rang lên, hắn không thể ức chể nổi nữa liền hôn lên cổ nàng một cách mê muội, bàn tay ương ngạnh của hắn liền vòng qua eo thon của nàng. Giữ nàng thật chặt ở dưới trướng của mình, như vậy mới càng làm cho lửa nóng cứ cháy bừng lên, không để cho nàng có cơ hội kháng cự.

Cứ khóa chặt đôi môi gợi cảm của nàng trước, những suy nghĩ điên cuồng cứ rạo lên mãi………Nữ nhân này là của hắn, dù chỉ là mất trí nhớ tạm thời. Cho dù sau này có khôi phục lại trí nhớ đi nữa, dù nàng có hận hắn, oán hắn, hắn cũng quyết không buông tay ra, quyết không buông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.