Trời Sinh Chính Là Mệnh Hoàng Hậu

Chương 8: Chương 8




“Ngươi nói hồ dầu đen thế nào?” Từ trên giường rồng, Cừu Dực Từ liền lật người ngồi dậy.

“Nô tài không rõ sự việc này thế nào, chỉ biết dầu đen trong hồ đột nhiên biến mất cực nhanh, cứ theo đà này thì mấy ngày nữa dầu đen trong hồ sẽ khô khốc, ngay cả một giọt dầu chúng ta cũng không có.” Tra tổng quản khẩn trương nói, hoàng thượng đã hao tâm tổn trí mới thu được dầu đen về tay mình, nhưng bây giờ dầu đen trong hồ lại vô cớ biến mất. Quả thật kì lạ, khó trách hoàng thượng lấy làm kinh hãi.

“Có chuyện như vậy sao?” Cừu Dực Từ giận tái mặt, suy nghĩ cặn kẽ. Thân thể hắn gần như hoàn toàn bình phục, định ngày may sẽ loan giá hồi triều, vậy mà lại xảy ra những chuyện thế này. “Chẳng lẽ Lê Vương không cam tâm, cho nên mới giở trò quỷ này sao?”

“Ban đầu nô tài cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi tự mình điều tra rõ. Dù Lê Vương tức giận, nhưng lại rất nhát gan hắn không dám làm những chuyện như vậy, huống chi hoàng thượng vẫn còn ở Lê Quốc, hắn không sợ ngài nổi cơn thịnh nộ hủy bỏ giao dịch giết chết Ngạc Nhĩ Thái sao, cho nên nô tài cả gan phỏng đoán hắn không phải kẻ gây nên chuyện này.”

“Nếu không phải hắn thì…….” Bỗng chốc con ngươi hắn có chút ngập ngừng, hướng về phía đầu giường rồng khác, nữ nhân đang nằm trên ghế quý phi có vẻ rất nhàn nhã.

+++++++++++++++++++++++++++

“Dẫn ta tới đó sao?” Trong bóng tối, Hương Ẩn thấp giọng hỏi.

“Sau khi vương tử quay về, chỉ cần qua hết ngày hôm nay hồ này sẽ trở nên khô khốc, tất cả sẽ truyền về trong hồ mới mà chúng ta đã đào được. Cuối cùng dầu đen này cũng thuộc về ngài rồi.” Một nam nhân cung kính nói

“Rất tốt.” Nàng hài lòng nhìn loại dịch dầu đen bóng ở trong hồ mới, cả con chuột nhỏ đang ăn trộm dầu trong rất sảng khoái.

Nàng đã để mắt tới hồ dầu đen này từ nửa năm trước, lúc ấy nàng vẫn còn ở biên giới Lê Quốc. Nàng không nhẫn tâm nhìn thấy dân chúng địa phương đói khổ, lại còn bị lũ người Lê Quốc đàm áp, vì vậy muốn đoạt hết số dầu đen này đem về, như vậy thì những người dân ở đây có thể kiếm sống bằng loại dầu này, không còn bị bọn ngoại tộc áp bức nữa.

Vì vậy trước khi nàng đến đây đã phái người thăm dò trước, âm thầm tiến hành đào cái hồ này. Ngoài dự đoán của nàng, chính là hoàng thượng cũng đang dõi theo nó, nhưng đã lỡ nhúng tay vào làm, dù bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành nó, đây chính là nguyên tắc của nàng.

Nàng xoay người định rời khỏi đây, thì có một âm thanh quen thuộc vang lên, lạnh lùng phát ra ở bên tai nàng.

“Nhóc trộm kia, định đi đâu?”

Nàng chợt xoay người. “Ngươi…. Sao lại?” Đầu tiên nàng có chút giật mình, ngay sau đó liền lập tức trấn định. Sớm biết hắn đã đoán được nàng, dù sao dưới đây cũng không có mấy người, hắn không thể nào tác oai tác oái được.

“Tại sao làm như vậy?” Cừu Dực Từ nhìn sang phía mỹ nhân tuyệt sắc, bộc lộ vẻ mặt của tên bạo chúa gian ác.

“Hồ dầu đen này vốn dĩ ta là người phát hiện ra trước, ngươi không nên tới giành lấy, bởi vậy ngươi không thể trách ta được!” Gương mặt nàng chẳng hề run sợ.

Hắn vô cùng bình tĩnh, nhìn chằm chằm về phía nàng.

“Cho nên ngươi bắt đầu làm theo kế hoạch đã định? Ngay cả việc mất trí nhớ cũng là do ngươi bày? Căn bản ngươi không hề mất trí nhớ, có đúng hay không?”

Lúc này khuôn mặt trắng nõn của nàng liền biến sắc.

“Không phải vậy…….”

Nói chưa hết lời, thì người nàng đã ngã vào trong lồng ngực hắn, để cho hắn nghênh ngang vác nàng đi.

Nữ nhân này, nếu không giáo huấn là không được mà!

Dọc đường đi, không thèm để ý đến việc nàng cố giãy giụa, hắn cứ bắt cóc nàng thẳng về Lê Quốc, rồi ném nàng lên giường ở phía hậu cung.

“Có gan nói lại lần nữa đi, ngươi có lừa trẫm không!” Cừu Dực Từ lộ vẻ mặt giận, nhìn sát lại gần về phía nàng.

“Ta…….” Thấy hắn tức giận, Hương Ẩn cắn chặt môi hồng, không dám nhìn thẳng ánh mắt đang bốc lửa của hắn. Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt hắn để lộ cảm xúc lo lắng bất an, ngay cả biện minh cũng không được.

Hắn nâng cằm của nàng lên, áp sát lại gần nhìn ánh mắt né tránh của nàng. “Nói đi chứ!”

Nàng cắn chặt răng một lúc. Lúc này mới đem đầu đuôi câu chuyện ra nói.

“Căn bản trẫm không quan tâm tới dầu đen kia, chỉ cần ngươi nói ra trẫm không chút do dự cho ngươi, cần gì ngươi phải bày mưu trêu chọc trẫm chứ?” hắn nhìn chằm chằm nàng.

“Lúc đầu, trong kế hoạch của ta không có việc mất trí nhớ.” Nàng đột nhiên tức giận, “Chỉ tại trên đường đi ngươi cứ dùng những chiêu thức mờ ám, cho nên ta mới…..”

“Mới dùng cách thức này để báo thù trẫm?” Hắn bất mãn nói. “Sao ngươi không tin, đó là do bọn Mao Uy Long cố ý hãm hại chúng ta chứ.”

“Hừ, không lẽ ngươi quang minh chính đại lắm sao? Ai thừa dịp lúc ta mất trí nhớ, liền phong ta làm hậu vậy?” Nàng không chịu bị yếu thế trước hắn, liền cười lạnh.

“Bởi vì trẫm……” Đầu tiên hắn cứng họng, tiếp đó nhìn với vẻ mờ ám quỷ quyệt về phía nàng. “Không phải ngươi đã đón nhận trẫm rồi sao, hãy trở thành hoàng hậu của trẫm đi?”

“Ta…. Ta bất đắc dĩ mới làm vậy.”Nàng miễn cưỡng nói.

Cừu Dực Từ liền xanh mặt. “Bất đắc dĩ ư? Ngươi khiến trẫm phong hậu, giờ nói là bất đắc dĩ sao?” Thanh âm của hắn liền hạ xuống lạnh giá.

Mắt nàng khẽ thu lại, nhìn thấy nam nhân tràn đầy sát khí. “Ta………”

“Đến bây giờ ngươi vẫn muốn cự tuyệt trẫm sao?” Thoáng chốc Hàn Phong phất qua trên gương mặt hắn, lộ ra sắc mặt dị thường đáng sợ.

“Ta…… Nào có cự tuyệt ngươi…….” Nàng hạ giọng thật khẽ.

“Vậy ngươi đã chấp nhận trẫm rồi sao?” Hàn Phong trên mặt hắn đột nhiên biến mắt, ánh mắt hắn phát lên những tia sáng khác thường.

“Không phải!” Hương Ẩn hất đầu, bướng bỉnh nhìn hắn kiêu ngạo. “Ngươi từng cấm Qua Nhĩ Giai không đến gần ta, chẳng lẽ ngươi lại có thể?”. Nàng ngước đầu, đôi mắt phát ra những tia sáng, trợn tròn mắt nhìn hắn, khẩu khí mười phần đã khiêu khích hắn.

Khóe môi hắn nhếch lên trông đầy gian tà, nét mặt hắn còn lộ vẻ tự tin kì quái. “Ngươi là nữ nhân của trẫm, trẫm không ăn thì người nào dám ăn hả?”

“Ngươi!” Khuôn mặt trắng noãn của nàng bỗng chốc ửng hồng.

Hắn cứ bức ép nàng tiến vào trong góc giường, chọc cho nàng kinh hoảng một hồi. “Ngươi định làm gì?”

“Trẫm muốn ăn ngươi.” Hắn hung hăng nói. Hắn hiều rồi, cách để trị nữ nhân phách lối này chính là dùng phương pháp phách lối để đối phó.

“Ngươi ____”

Trong nháy mắt Cừu Dực Từ liền nhảy vào giữ chặt bờ môi nàng, kịch liệt thâm nhập vào trong miệng nàng, quấn chặt lấy đầu lưỡi nàng, cứ nhiều lần hút lấy vị mật ngọt ngây ngất say đắm từ nàng.

Hồi lâu, hắn mới thỏa mãn tách rời khỏi nàng, khóe môi giơ lên đọng lại sự phẫn nộ ửng đỏ lên mặt nàng.

“Tên ghê tởm này______” Hương Ẩn phát cáo lên liền cay cú nói, mới vừa há mồm, môi lại bị tập kích. Lúc này hắn càng phát cuồng hơn, kịch liệt bám chặt môi nàng.

Nàng mở to mắt không dám tin hắn lại bá đạo như thế, nàng mơ hồ ý thức được dục vọng đang dâng cao trong lòng hắn. Sợ rằng hôm nay khó trốn khỏi lòng bàn tay của hắn, lần này hắn sẽ không bỏ qua ý định ăn nàng ____

Lúc này hắn đã không thể kiềm chế được bản thân, bàn tay không chút chần chờ liền xé quần áo trên người nàng, cúi người hướng nhìn nàng khẽ run, khát vọng đã lâu giờ sắp triển khai. Vào lúc này, bất cứ ai muốn ngăn cản cũng không thể đánh tan dục vọng của hắn, bất cứ ai cũng không thể, coi như nàng muốn trốn cũng không còn kịp…….

Từ bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào bên trong phản chiếu những tia sáng màu vàng óng ánh, làm chói cả mắt rọi vào bên trong cung điện.

“Ta muốn dầu đen!” Mặt nữ nhân đỏ rực (Phi Hồng), lớp son trên môi đã trôi đi hết, cả mái tóc đen óng giờ trông vô cùng xốc xếch, cơ thể lộ ra hai bờ vai trắng như tuyết nhưng vẫn rất gợi cảm. Đôi mắt nàng giống như ma nữ khiêu tình, làm người ta phải thở mãi không ngừng.

Ánh mắt nam nhân tràn đầy niềm vui sướng, bởi vì nguyện vọng lâu nay giờ đã được thỏa mãn.

“Tất cả mọi thứ của trẫm không phải đều thuộc về ngươi hết rồi sao? Ngươi cần gì tốn công tốn sức lén lút đi đào trộm dầu nhà mình chứ?” Bất đắc dĩ Cừu Dực Từ phải dịch chuyển đầu.

“Hừ! Dầu này là ta thấy trước, ta tới đây cũng vì nó, cho nên ta phải dùng phương pháp của chính ta để lấy nó, ngươi không nên trộn lẫn chúng vào với nhau, ép Lê Vương giao ra hai tay làm ta chẳng có chút hứng thú.” Hương Ẫn liền xoay mặt .

“Nha đầu này, ngươi thật là tùy hứng!” Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nằm nghiêng của nàng trong thật tuyệt đẹp, hắn lại than khổ. Sao cứ mãi cưng chìu nàng không dứt, nàng tùy hứng, nàng dã man, tất cả đều làm hắn chỉ muốn ôm lấy nàng, nuông chiều nàng mãi, làm cho thân người hắn cứ chộn rộn lên mãi.

“Ngươi thật đáng chết!” Nàng đỏ mặt, cất tiếng mắng chửi.

Hắn ôm chặt lấy hông nàng, vì quá hưng phấn làm thân thể hắn cứ nóng rần lên run rẫy. “Nếu trẫm chết đi, ngươi không phải trở thành quả phụ hay sao? Thành đàn bà góa của trẫm thì không thể tái giá được, bởi Tiểu Yêu Cơ nhà ngươi đã hưởng qua những cảm giác vui vẻ với trẫm, thì làm sao có thể chịu được cô đơn chứ?” Hắn trêu chọc nói. Tiểu mỹ nhân này mười phần đẹp đẽ, chỉ cần khẽ chạm vào cơ thể nàng thì làm cho cơ thể trong người liền bị kích tình.

“Ngươi khi dễ ta!” Nàng tức giận, tên nam nhân này quá kiêu ngạo lại còn khoe mã nữa.

“Lời ấy sai rồi, là trẫm nuông chiều ngươi sao lại khi dễ ngươi chứ?” Cừu Dực Từ cười tà quái, tạm thời kiềm chế dục vọng đang bừng bừng thiêu cháy cơ thể hắn.

“Nếu ngươi nuông chiều ta, vậy sao ngươi không quan tâm đến tâm ý của ta chứ?”

“Tâm ý ngươi? Không phải là…….. thế này sao?” Hắn khẽ vuốt lưng của nàng, làm cho nàng phải cắn chặt môi không ngừng thở dài, lửa lòng lập tức nhộn nhạo lên, làm nàng không cách nào giải quyết.

“Cái này là ở ngươi…” Làn da mịn màng của nàng, liền ửng đỏ như lớp phấn hồng làm cho người khác bị mê hoặc____ sao đó cũng thấy rất đáng giận!

Nam nhân này không làm nàng khó chịu thì không được mà!

Ghê tởm!

“Tốt lắm, hoàng hậu của trẫm, lần này ngươi thật sự thuộc về trẫm, không thể nào đối xử với trẫm lạnh nhạt như chưa từng xảy ra việc gì.” Nghĩ đến những khoảng thời gian trước nàng cứ coi thường hắn, làm hắn cứ tức giận nhiều lần muốn bóp cổ để tra khảo nàng, hỏi xem nàng cứ mãi làm ngơ hắn tới bao giờ?

Nhưng hôm nay, trong mắt hắn đã nhìn thấy tâm ý của nàng, những phần suy nghĩ bên trong nàng luôn được che giấu cẩn thận, giờ có thể tiết lộ rõ ràng ra bên ngoài rồi.

Bất kể lúc Lê Vương phái Kiều Kiều tới cũng đã làm nàng ghen tức, còn nhìn thấy hắn chịu đựng Ngũ Độc Trùng, vẻ mặt sợ hãi của nàng đã làm cho hắn biết rằng nàng rất quan tâm đến hắn. Nếu nàng không giả vờ mất trí nhớ sao có thể đám ứng yêu cầu của hắn, trở thành hoàng hậu của hắn chứ? Nghĩ đến điểm này, làm cho hắn cực kỳ vui mừng đắc thắng.

“Ta phớt lờ người thì đã sao? Ai biểu ngươi chọc giận ta, nên ta không thèm quan tâm đến ngươi đó.” Hương Ẩn liền trách móc cãi lại.

“Trẫm chọc giận ngươi hồi nào?” Trên thực tế hắn không hiểu được, đa số nàng đều tỏ thái độ lạnh lùng chọc cho hắn giận đến giơ chân giơ tay lên, nhưng hắn lại không thể làm gì nàng?

“Hoàng thượng, một lúc nào ta bị thất sủng hay không?” Nàng khẽ rời xa khỏi lồng ngực của hắn, lật qua một đầu khác, mái tóc dài đen huyền dường như không thể kiềm chế được, liền đặt ra vấn đề khác hỏi.

“Tại sao hỏi như vậy?” Cừu Dực Từ không thay đổi sắc mắt, liền nhướng mày đưa ngón tay về phía nàng, phất một sợi tóc qua bên tai nàng.

Nàng lo lắng sao? Ngày trước nàng tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng hôm nay nàng……

“Trong cung của ngươi có bao nhiêu phi tần?”

Lần thứ nhất nàng xuất cung, hắn liền nạp một phi, tính những năm gần đây thì hắn đã nạp không ít phi tần, nếu muốn tính từ đầu đến giờ thì phải hỏi Tra tổng quản, hắn là người ghi chép tường tận nhất mọi việc của hắn. “Cái này thì…”

Dĩ nhiên nàng biết rõ hắn không thể đếm hết, mắt nàng sáng lên tí xíu, lửa giận ngùng ngụt cháy tới đỉnh đầu. Đột nhiên nàng đứng dậy, nhìn về phía hắn cười mê hoặc. “Hoàng thượng.”

Mảnh vải liền trơn tuột xuống khỏi cơ thể trắng như tuyết, tận mắt nhìn thấy vóc dáng mỹ lệ của nàng, kết hợp với dung nhan tuyệt sắc, nhất là đôi mắt câu lấy hồn phách người khác, làm cho dục hỏa trong người hắn đang được đè nén thì bắt đầu nóng bừng lên. Những thứ khác không cần phải nói, chỉ cần nhìn nha đầu này thì sức phán đoán của hắn liền bị cướp lấy, tất cả những suy nghĩ của hắn đều bị tan biến, làm cho hắn không thể nào kháng cực nổi. Ánh mắt nàng ẩn chứa nụ cười ranh mãnh, nàng lại muốn làm gì đây?

Thoáng nhìn trong ánh mắt nàng, hắn lập tức ôm lấy nàng vào trong lồng ngực. Nàng dịu dàng dựa vào trong lồng ngực hắn, hơi thở nàng lướt nhẹ vào gương mặt hắn, hắn bị hương thơm đặc biệt của nàng quyến rũ, tim hắn lại đập lên rộn ràng vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Hoàng thượng, ngày trước do ta không hiểu chuyện, nhưng lần này….. đã nghĩ thông suốt.” Nàng chạm vào hắn nói.

“Nghĩ thông suốt cái gì?” Cứ ôm chặt nàng. Hắn choáng váng hỏi, không hiểu nàng nói có dụng ý gì.

“Lúc trước ta tức giận vì ngươi cứ nạp thêm phi tử. Cứ mặc kệ ngươi mà không thèm để ý đến. Nhưng bây giờ ta đã hiểu vì vậy không thể làm ngơ chuyện này được nữa rồi.”

“Cái gì?” Thì ra……. Nàng vẫn còn ghen, hắn cứ tưởng nàng không quan tâm đến……..

Nói như vậy, ngày trước toàn do hắn làm ngược ý của nàng.

“Hoàng thượng, lần này sau khi trở về từ Lê Quốc, hãy rút hết hậu cung đi, sau này trong hậu cung không được có người mới, ngươi có đồng ý không?” Nàng mỉm cười nhu mì, hỏi.

“Được.” Hắn không suy nghĩ, liền đồng ý ngay.

“Thật sao?” Vốn dự tính hắn có chút không vui, sao hắn lại có thể dứt khoát nhanh chóng như vậy? Điều này làm cho Hương Ẩn có chút sững sờ cả người.

“Dĩ nhiên, chuyện nạp phi này là do…… Khụ, tóm lại giờ đây đã có ngươi rồi, trẫm còn cần họ làm gì?” Hắn cực kỳ vui mừng khi nhìn thấy biểu hiện độc chiếm của nàng.

“Vì sao?” Nước mắt ở con ngươi của nàng giống như một cây kéo sắt, làm ngực hắn phải xốc cao.

“ Ác… Không có gì, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta____” Cúi đầu hôn lên môi nàng, Cừu Dực Từ lập tức hôn sâu nàng một cách mãnh liệt.

Bên ngoài mặt trời đã nhô cao, lại thêm nhiệt huyết hai người sôi sục, thoáng chốc cung điện càng nóng bừng lên, lúc này hỏa dục vẫn còn chưa cháy hết, đột nhiên có một giọt nước lạnh đáng ghét chợt rơi xuống

Việc hồi cung được đẩy nhanh hết tốc độ, nguyên nhân là ________Liên Phi cùng hoàng tử làm phản!

Tin tức đã truyền đến hoàng cung, nghe nói hoàng thượng lập Hương Ẩn làm hoàng hậu, chúng phi tần khiếp sợ, còn Liên Phi và Đồng Phi lại rất tức giận kinh hãi.

Hoàng thượng không lập ai lại đi lập Hương Ẩn! Bình thường nữ nhân này đã khó lấy lòng rồi. Một khi trở thành hoàng hậu thì các nàng có thể sống yên với nàng được hay sao? Liên Phi lập tức la lên là huynh muội loạn luân, thậm chí còn giam lỏng Thái Hậu, kích động triều thần, nói hoàng thượng bị Yêu Nữ Hương Ẩn quyến rũ lấy mất hồn phách. Mới dám làm chuyện bại hoại, dâm loạn giữa chốn cung đình, muốn hoàng thượng lập tức phế hậu, nếu không thì phế luôn cả hoàng thượng, thay vào đó sẽ đưa hoàng tử con trai của Liên Phi lên nối ngôi.

Cừu Dực Từ biết được chuyện này liền cười lạnh một lúc, lập tức tuyên bố hồi cung.

Đêm khuya trăng sáng.

“Chuẩn bị xong chưa?” Ánh mắt hắn nhìn về phía Hương Ẩn tán thưởng, trên người mặc trang phục màu đen, nhưng lại càng tôn lên vóc dáng tuyệt mỹ làm say đắm lòng người.

“Ừ.” Nàng gật đầu.

“Vậy chúng ta lên đường thôi.” Ôm chầm lấy eo nàng, hai người nhanh chóng biến mất trong màn đêm ở cung điện.

++++++++++++++++++++++++++++++

“Hoàng thượng đang trên đường hồi triều, các vị đại thần phải nhanh chóng quyết định trước khi hoàng thượng hồi triều đó!” Liên Phi dắt theo Ấu Tử còn nhỏ hướng về phía triều thần đang lo lắng, liền nói.

Cứ tưởng mọi chuyện đều thuận lợi, nhân cơ hội này khiến cho hài nhi của mình trở thành Thiên Tử, mình sẽ trở thành Thái Hậu buông rèm chấp chính nắm giữ quyền lực. Bọn người này thuộc nhóm người gió chiều nào che theo chiều ấy, tất cả đều vô cùng nhát gan, lâu nay luôn chịu sự giận dữ của hoàng thượng, nhưng nghe hoàng thượng sắp trở về triều liền lâm trận bỏ chốn, làm nàng càng nóng lòng hơn khi biết họ định vứt bỏ quan hệ với nàng, còn nói không ủng hộ hai mẹ con nàng lên ngôi.

Trong lòng nàng như lửa đốt, nếu không có bọn đại thần ủng hộ, nàng sẽ không thể đạt được mục đích, mẹ con họ nhất định khó bảo toàn tánh mạng. Cho nên nàng mới nóng nảy như vậy, xông vào trong triều lúc mọi người bàn về quốc sự, ép chúng đại thần nhanh chóng quyết định.

“Nương nương sai rồi, chúng ta không thể nào quyết định chuyện hoàng thượng phế hậu được, đây đều chỉ là do ngài truyền ra tin tức, các lão thần không hề đồng ý.” Thừa Tướng xem thường nói.

“Các ngươi nói gì vậy, hoàng thượng bị yêu nữ Hương Ẩn dụ dỗ mới làm nên những chuyện vô liêm sỉ, bại hoại gia phong như thế này đã đũ làm trò cười cho thiên hạ. Nếu hoàng thượng không phế hậu thì ngài không có đủ tư cách ngồi ở trên ngôi cao, ngài ấy không thể làm vua thiên hạ này được nữa.”

“Nhưng theo chúng thần được biết, Hương Ẩn công chúa…. Hoàng hậu không phải là muội muội ruột của hoàng thượng, chẳng qua chỉ là mang danh công chúa Nghĩa, dù có lục hết gia phả hoàng thất cũng không có tên tuổi hoàng hậu, nếu hoàng thượng muốn phong hậu cũng không hề vi phạm lễ giáo.” Quan Trông Coi Tư Lễ liền phản bác.

“Câm miệng! Từ thuở nhỏ Hương Ẩn đã lấy thân phận công chúa sống ở trong cung, tuy không có tên trong gia phả, nhưng cũng có thân phận là Công chúa Nghĩa, sao hoàng thượng có thể lấy họ hàng thân thích của mình được, đó là sỉ nhục rất lớn.”

“Liên Phi, ngươi thật to gan, dám nói trẫm là kẻ không biết xấu hổ sao!” Từ bên ngoài triều đình, vang lên một âm thanh lạnh lùng.

“Hoàng thượng?” Nàng kinh hãi. Theo mật thám cho biết, bọn họ vẫn còn ở bên ngoài, cách Kinh Thành khoảng trăm dặm sao có thể trở về nhanh như vậy chứ?

Vừa nhìn thấy bọn họ, chúng đại thần lập tức hoang mang sợ hãi quỳ rạp hết xuống đất.

Làm Liên Phi cũng sợ chết khiếp, liền vội vàng quỳ rạp xuống đất, cứ run lên cầm cập.

Cừu Dực Từ chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái, dẫn Hương Ẩn đi vào cùng. Hai người ngồi trên Long Ngai, không hề nói chuyện chỉ nhìn mọi người, thoáng chốc không khí càng trở nên u ám.

Mồ hôi chảy đầy trên mặt các đại thần, sợ rằng hoàng thượng lầm tưởng mọi người đều mưu phản, đại khai sát giới một trận luôn sao? Làm mọi người không ngừng liên tưởng sợ hãi.

Cuối cùng, hắn cũng mở kim khẩu nói. “Tất cả đứng lên đi!”

Giọng điệu của hắn không hề có chút êm dịu, nhưng lại làm cho mọi người như nhặt được vàng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm đứng dậy.

Liên Phi sợ tới mức hai chân như nhũn ra, ngay cả lúc đang ôm nhi tử trong tay cũng không đứng dậy nổi.

“Các khanh gia dám âm mưu tạo phản lại trẫm, có phải không?” Trong nháy mắt thanh âm trở nên cay nghiệt, lại còn đánh thẳng vào trọng điểm.

Mới vừa đứng dậy, lại nghe những lời nói này làm cho mọi người sợ hãi tới mức liền quỳ rạp xuống đất. “Hoàng thượng…. Không có…. Không hề có chuyện này, bọn thần nào dám bất kính với hoàng thượng, tuyệt đối trung thành ạ!” Thừa Tướng run rẩy liền cấp bách nói.

“Vậy sao? Vậy còn Liên Phi, ngươi có trung thành không?” Cừu Dực Từ trừng mắt nhìn Liên Phi, sắc mặt liền trở nên lạnh giá

“Ta…….” Những sợi lông trên sống lưng nàng liền dựng đứng.

Nàng chết chắc rồi!

“Trẫm vạn lần không nghĩ tới, một nữ nhân như ngươi lại dám phản trẫm.” Ánh mắt hắn sắc bén, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

“Ta…. Đều do tiện nhân Hương Ẩn kia, dám mê hoặc hoàng thượng, làm cho ngài phạm phải sai lầm…. Nô tì chỉ vì lo lắng cho hoàng thương mới dám_______”

“Câm mồm!” Hắn liền nổi điên.

Môi nàng đang run liền lập tức khép lại, không dám nói ra bất cứ lời nào.

Thấy nàng ngậm miệng lại, Hương Ẩn nở nụ cười gian xảo đầy khiêu khích. “ Liên Phi, ngươi nói lại một chút nữa đi ta mê hoặc hoàng thượng thế nào?” Trong lời điệu đầy sự khiêu khích làm cho người khác khó dần nén được bình tĩnh, nàng rất thích cùng người khác đối nghịch, bởi điều này làm cho cuộc sống của nàng càng tăng thêm niềm vui sướng.

“Chẳng phải ngươi chính là Yêu Cơ dâm loạn chốn hoàng cung, còn dám câu lấy hồn phách của hoàng huynh lại thêm mưu đồ làm hoàng hậu, vì vậy ngươi cần phải bị phế đi!” Liên Phi nhìn thấy nàng liền nổi cơn phẫn nộ, ác nữ này thường ngày lấy thân phận công chúa chuyên lấn áp người khác đã đành rồi. Vốn tưởng khi nàng lên ngôi hoàng hậu sẽ hết khổ, tương lai không cần xem sắc mặt nha đầu này để sống nữa. Đều không ngờ tới ác nữ này lại trở thành hoàng hậu, khẩu khí này của ả không thể nào nuốt vô nổi?

“Vậy sao?” Hương Ẩn đứng dậy, bước tới chỗ Cừu Dực Từ liền ôm chầm lấy hắn từ phía sau lưng, giống như nhành cỏ mềm mại che lấy thân người hắn. Trong triều đình có sự hiện diện của hai người, làm khắp nơi đều trở nên rực rỡ nhìn chung quanh vô cùng đẹp mắt. Giống như Tử Hà kiều diễm xuất hiện vậy.

Mọi người đều rất vui vẻ phục tùng, quả là cặp Long Phượng hợp nhất, đúng là ông trời đã an bày để hai người gặp gỡ và yêu nhau!

“Đúng là ta quyến rũ hoàng thượng đó, vậy thì thế nào hả? Chính ta làm chuyện dâm loạn giữa cung đình đó vậy thì sao? Nếu như vậy mà bị mọi người oán trách, vậy có là gì chứ? Hoàng thượng, ngươi nói gì đi chứ?” Nàng cười hỏi.

Hắn thấy vẻ mặt bướng bỉnh của nàng, lại còn cười rộn lên. “Hoàng hậu không quyến rũ trẫm, ngược lại nhiều năm về trước trẫm cứ luôn để ý hoàng hậu, lần này đến Lê Quốc trẫm đã dùng hết mọi cách, mới đem mỹ nhân về được bên mình.” Hắn không màn đến tôn nghiêm hoàng đế, trước mặt mọi người liền thổ lộ tình cảm.

Thật ra mọi người đã sớm đoán được tâm ý của hoàng thượng đối với Hương Ẩn từ lâu rồi, chẳng qua ngại chữ quân thân Chi Lễ nên không dám nhiều lời. Nhưng hôm nay chính miệng hoàng thượng chứng nhận sự việc, mọi người có thể nói rằng mọi việc đúng là như vậy.

“Hoàng thượng, sao ngài có thể nói những lời mất thể diện như vậy, dù Hương Ẩn không phải muội muội ruột của ngài, nhưng nàng ấy không xứng làm hoàng hậu. Vả lại xuất thân nàng ấy không rõ ràng, một người có lai lịch bất minh như vậy sao có thể làm Mẫu Nghi Thiên Hạ? Nàng ấy chỉ làm ô nhục thanh danh hoàng thất mà thôi.” Liên Phi không cam tâm liền nói.

Những câu nói vừa rồi, khiến cho nụ cười Cừu Dực Từ trở nên lạnh lùng, “Nói đến ô nhục hoàng thất trẫm còn chưa tính với ngươi đó. Trước mặt các triều thần trẫm cũng nói rõ thân thế của Hương Ẩn ra đây, thật ra nàng ấy không phải người có lai lịch bất minh.”

Thân thế của nàng ư? Lúc này lông mày Hương Ẩn chợt nhướng cao, ngay cả việc này chính nàng cũng không hề biết.

Hắn nắm tay của nàng. “Hơn mười năm về trước, Hương Ẩn chính là công chúa Kiền Quốc, đã bị diệt quốc ở Phương Bắc, quốc vương Kiền Quốc là bạn thâm giao của Thái Thượng Hoàng. Năm đó Kiền Quốc bị một trận cuồng phong quét qua, làm một số người phải chết thảm, lại còn thêm dịch sốt rét hoàn hành nên cả nước đều bị diệt sạch. Cũng do ông trời sắp đặt, Thái Thượng Hoàng gặp được Hương Ẩn nên chỉ có mình nàng là may mắn sống sót. Trong lúc Kiền Quốc gặp phải khó khăn, nên người đã mời nàng đến đây làm khách mới tránh khỏi kiếp nạn, từ đó nàng đã ở mãi trong cung trở thành công chúa Nghĩa của nước ta.

Mọi người giật mình kinh ngạc, thì ra nàng là công chúa thật. Không những thế, ngay cả Hương Ẩn cũng giật mình kinh ngạc, khi nghe kể về thân thế của mình.

“Sao lại có chuyện này, đã nhiều năm trôi qua mà Thái Thượng Hoàng chẳng hề đề cập với ta một chút gì?”, Nàng lạnh lùng hỏi.

Hắn thở dài. “Do Thái Thượng Hoàng thấy quốc gia của ngươi đã mất, không muốn ngươi chịu cảnh đau khổ mất nước, người ra lệnh cấm không ai được nhắc tới chuyện này, do mọi người cứ nghi ngờ lai lịch của ngươi, trẫm không muốn ngươi bị người khác coi thường nên mới nói ra sự thật.” Hắn lo lắng cho nàng, sợ nàng nghe xong thân thế của mình sẽ chịu nhiều đau khổ.

Thấy nàng cười khổ một lúc. “Ngươi cùng với Thái Thượng Hoàng, cả hai thật là thương ta, đã che giấu ta nhiều năm như vậy chỉ sợ ta đau khổ. Dù gì chuyện này cũng đã qua lâu rồi, ta không còn nhớ rõ lắm. Nhưng hôm nay ngươi lại vì ta mà phải nói ra, để công khai với mọi người rằng ta không có dính dáng đến gia đình của ngươi.

“Hừ! Coi như nàng là công chúa thật đi, nhưng cũng chỉ là công chúa của đất nước bị mất. Không quyền không thế, cho nên cũng giống như thường dân bình thường, không xứng đáng với hoàng thượng, vì vậy nàng không có tư cách trở thành hoàng hậu_____” Dù Liên Phi đã biết rõ mọi việc, nhưng nàng vẫn không cam tâm nhịn nhục mãi, liền nói. Hoàng thượng tức giận nhìn xuống, đột nhiên im lặng một lúc, rồi nói.

“Thực tế, từ nhỏ Thái Thượng Hoàng đã định chọn Hương Ẩn làm hoàng hậu, nhân cơ hội này trẫm lập nàng làm hoàng hậu cũng là tuân theo ý chỉ của Thái Thượng Hoàng, chẳng lẽ ý chỉ của Thái Thượng Hoàng mọi người cũng có ý kiến sao?”

Sắc mặt Liên Phi trắng bệch, nàng biết mình không thể nào áp đảo được Hương Ẩn. “Hoàng thượng, van ngài tha thứ tội cho nô tì, nô tì chỉ nhất thời đố kỵ mới…….. Xin người hãy vì hoàng nhi của chúng ta mà nhân nhượng, xin cho nô tì thêm một cơ hội…” Nàng ôm hài nhi vội vàng cầu xin tha thứ.

“Hoàng nhi? Ngươi xác định đứa trẻ trên tay của ngươi là cốt nhục của trẫm sao?” Ánh mắt Cừu Dực Từ trở nên độc ác.

“Hoàng thượng?” Nàng chợt nuốt nước miếng, cực kì sợ hãi.

Chẳng lẽ hoàng thượng đã biết mọi chuyện?

“Nói đến ô nhục của hoàng thất, trẫm cũng nên thanh toán món nợ này với ngươi. Nói mau, đứa nhỏ này là con ai hả?” Hắn đột nhiên giận dữ hỏi.

Nàng thất kinh hồn phách, ngã người ngồi xổm trên nền đất. “Hoàng…. Hoàng thượng, ngài nói vậy là có ý gì?”

“Đứa nhỏ này không phải con trẫm.” Hắn nói thẳng.

Mọi người lại khiếp sợ thêm một lần nữa, hoàng tử không phải con của hoàng thượng sao?

“Hoàng……. Hoàng thượng, dĩ nhiên đứa nhỏ này là con ruột của ngài___”

“Câm mồm! Ngươi không thể có hài nhi của trẫm.” Hắn nói như đinh đóng cột, cắt ngang lời nàng.

“Sao ngươi lại nói chắc như vậy?” Hương Ẩn không nhịn được, cau mày hỏi.

“Tra tổng quản, ngươi hãy nói rõ nguyên nhân vì sao Liên Phi không thể mang thai con của trẫm cho mọi người biết đi.”

Từ đầu tới cuối, Tra tổng quản luôn đứng ở phía sau, giờ hắn mới bắt đầu nói: “Hoàng thượng sớm đã giao phó, tuyệt đối không để bất kỳ vị phi tử nào được phép mang thai, vì vậy mỗi lần trước khi sủng ái các phi tử, đều đã được cho ăn uống thuốc trung hòa để tăng thêm phần khó thụ thai. Nên hoàng thượng rất cẩn thận trong lúc sủng ái phi tử, để tránh các nàng không thể mang thai con của mình, việc Liên Phi có thể sinh con của hoàng thượng thì tuyệt đối không có khả năng.”

Sau khi nghe xong, mọi người liền sợ hãi.

“Hoàng thượng, sao ngươi lại làm như vậy?” Hương Ẩn kinh ngạc không thôi, không hiểu vì sao hắn không cho các phi tử có con, chẳng lẽ hắn không muốn có nhiều con cháu hay sao?

Hắn nhìn nàng. “Đó là vì trẫm không muốn những nữ nhân khác sinh ra con của trẫm, trẫm…….. chỉ muốn ngươi vì trẫm mà sinh ra hài tử.” Hắn nhìn nàng đầy tình cảm, cứ lầm bầm nhìn nàng nói.

Giờ trắng đen đã rõ, ánh mắt nàng thoáng chốc bị bao quanh bởi một tầng mù sương mờ ảo. “Hoàng thượng…..” Lại thêm lần nữa hắn làm nàng cảm động, nam nhân này đã toàn tâm toàn ý với nàng. Mặc dù làm tổn thương những nữ nhân khác, nhưng đối với nàng lại rất ích ỷ, tuyệt đối chiếm hữu, cũng tuyệt đối che chở bảo vệ cho nàng.

“Không thể, đứa nhỏ này là con hoàng thượng, nếu không phải thì sao ngài không tranh thủ lúc nô tì đang mang thay mà phá bỏ đi chứ? Vì sao lại kéo dài tới bây giờ mới nói?” Liên Phi liền ngụy biện, dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra rằng hoàng thượng lại tính sẵn không cho bất cứ phi tử nào mang thai con của ngài. Khó trách nhiều năm qua trong cung không hề có một tin vui lan ra, vì quá nóng lòng nên nàng mới nghĩ cách tư thông cùng hộ vệ trong cung, nói dối mang long thai sinh hạ được hoàng tử. Vốn tưởng kế hoạch không chê vào đâu được, thế mà hoàng thượng đã biết hết mọi việc, còn im lặng không hề lên tiếng, có thể thấy tâm tư hoàng thượng đang có rất nhiều phiền não.

“Hừ! Đó là do trẫm không muốn giận vì chuyện xấu này, trẫm không muốn làm lớn ra, định chờ ít ngày nữa sẽ để ngươi cùng hài tử của ngươi tự nhiên biến mất, nhưng ngươi dám mơ tới ngôi vị hoàng đế của trẫm. Quả thực không biết sống chết, trẫm sao có thể tha thứ cho ngươi. Người đâu! Bắt lấy hai mẹ con họ, trẫm muốn ả phải trả giá thật đắc.”

Sau một tiếng ra lệnh, hai mẹ con Liên Phi lộ vẻ sầu thảm khi bị bỏ vào ngục tù, không tới bảy ngày, hai mẹ con nàng liền được hoàng thượng ban cho cái chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.