Edit A Quýt dntltk
Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm.
Chương 53
Lạc Bạch: “Chu xưởng trưởng, ông không cho rằng nhà máy sản xuất máy móc nông nghiệp Tân Kinh hiểu được cách sản xuất vườn cây ăn quả tự động tác nghiệp bình đài sao?”
Chu Chuẩn trong lòng có chút hồi hộp, sửng sốt.
“Chẳng lẽ có người cướp đồ?”
Lạc Bạch: “Lúc trước mua một cái, tháo ra nghiên cứu, mô phỏng lại một cái cũng không khó.”
Chu trưởng do dự: “Vậy chúng ta nên làm gì?”
Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh cũng gặp trường hợp tương tự, máy kéo do họ phát triển bị các nhà sản xuất khác làm giả, nhưng do trước đây thị trường ổn định nên chỉ bị biến động nhỏ.
Nhưng ngày nay đã khác xưa, với việc mở cửa thị trường, cải cách kinh tế, bắt chước trên thị trường, chỉ cần hạ giá thành là có thể đánh bại nhà máy sản xuất máy nông nghiệp ngay tại thị trường trong nước.
Lạc Bạch: “Chất lượng và giá cả không thể giảm được, chúng ta phải tốt nhất và đắt nhất. Theo quan điểm của nhiều người, đắt nhất là tốt nhất, cứ để chất lượng và không ngừng nâng cao. Ai đã dùng thì sẽ biết rằng, Chúng là loại máy giúp xưởng sản xuất máy nông nghiệp công khai miễn phí, ngoài ra sản phẩm máy nông nghiệp này đã được đăng ký bằng độc quyền sáng chế, thời hạn bảo hộ là 20 năm miễn là ăn cắp công nghệ cốt lõi, lập tức kiện, tăng công khai khi thắng, giết gà làm gương... “
Vừa đi vừa nói: “Thị trường không bao giờ có thể do một nhà thống trị, độc quyền kinh doanh thì không thể làm ăn được. Chỉ có sự hợp tác thân thiện và hòa thuận mới có thể tồn tại lâu dài được. Vì có kẻ muốn ăn trộm thì hãy bán rõ ràng giá cả và muốn có một phần của miếng bánh. Bạn phải bỏ tiền ra để mua bằng sáng chế. Nhưng nếu bán được giá sau một thời gian, ít nhất phải giữ được thị phần đầu tiên cho mình. Ngài phải quen thuộc với những điều này hơn tôi. “
Chu xưởng trưởng: “Tôi không chu toàn như ngài.”
Đến bây giờ, thốt ra hai chữ ' ngài' bằng sự chân thành và chân trọng, không có ý tứ cậy già lên mặt
Lạc Bạch quay đầu lại cười: “Ngài lớn hơn tôi, không nên gọi tôi bằng kính ngữ. Người khác gọi tôi là Đại Bảo, Lạc Bạch, ngài cũng tùy ý, không cần tiểu lão bản hô hào, khó đọc.
Chu xưởng trưởng vỗ vỗ đầu, thích phần sảng khoái này của Lạc Bạch.
“Được, vậy tôi sẽ gọi cậu là Lạc Bạch.”
Lạc Bạch gật đầu, sau đó tiếp tục bước đi, vừa đi vừa nói: “Vườn cây ăn quả tự động tác nghiệp bình đài có phạm vi sử dụng rộng rãi, trong tương lai sẽ trở thành một trong những công cụ thông dụng trong vườn cây ăn quả. Nhưng trong tương lai, thực vai trò tích cực trong vườn cây ăn quả, hoặc trang trại là toàn bộ máy móc tự động. “
Chu xưởng trưởng bất giác giật giật mí mắt: “Máy móc hoàn toàn tự động? Máy móc, người máy?”
Những năm 1990 là một thời đại vô cùng kỳ diệu, con người ở thời đại này không chỉ có những suy nghĩ thiếu hiểu biết của quá khứ mà còn có những trí tưởng tượng hoang đường và vô cùng kỳ lạ.
Họ tin vào sự tồn tại của người ngoài hành tinh và tạo ra rất nhiều tác phẩm về người máy, thành phố hiện đại hoàn toàn tự động trong tương lai và mạng điện tử ảo, nhưng đồng thời họ cũng tin rằng khí công có thể thúc đẩy Vệ tinh.
Lạc Bạch: “Cũng gần như vậy, nhưng không có trí tuệ. Sau khi vào chương trình, kích hoạt khởi động, có thể tự chủ cắt tỉa vườn cây, hái trái... Nhân lực luôn kém và kém hiệu quả nên việc cơ giới hóa là không thể tránh khỏi.”
Chu xưởng trưởng xoa xoa hai tay cùng vẻ mặt ủ rũ: “Để cho nhà máy chúng ta sản xuất?”
Lạc Bạch: “Nhà máy máy móc nông nghiệp mọi phương diện đều quá kém không thể sản xuất được.”
Thực ra nó vẫn chưa được phát triển, nhưng Chu xưởng trưởng không biết.
Chu xưởng trưởng nhìn chằm chằm: “Ai nói như vậy? Lần sau trở lại, nhất định sẽ nhìn thấy xưởng máy nông trại của chúng tôi biến hóa!”
thay đổi?
Cần phải
Có bao nhiêu tiền trên sổ sách thì dồn hết vào đó, phải cải tạo mạnh mẽ, để biến xưởng máy nông nghiệp lạc hậu này thành nhà máy hiện đại nhất
Người lao động có kiến thức chưa hoàn thiện và tư duy lạc hậu, vì vậy hãy học hỏi!
Không quan trọng là bạn bỏ ra bao nhiêu tiền, hãy nhờ các chuyên gia chỉ giáo!
Tất cả các kỹ sư trên trình độ kỹ sư sẽ được ném ra nước ngoài để lấy chứng chỉ, và họ sẽ quay lại khi biết rằng mình không thua kém gì ở nước Mỹ!
Chu xưởng trưởng Vì lợi ích của người máy hoàn toàn tự động của Lạc Bạch, hắn ta có một suy nghĩ tàn nhẫn rằng mình cần phải nỗ lực cải tạo Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh.
Thực sự đã đưa Nhà máy Máy Nông nghiệp Tân Kinh này trở thành doanh nghiệp máy nông nghiệp lớn nhất đời sau, xuất khẩu và phân phối sản phẩm ra nước ngoài, hàng năm thu về lợi nhuận đáng kinh ngạc.
Lạc Bạch: “Vậy tôi rất mong chờ.”
Rẽ một góc, đến xưởng, thấy Phương Nhất đang giải thích vận hành máy móc cho kỹ sư của xưởng máy nông nghiệp. Truyện Phương Tây
Sau khi Phương Nhất chào hỏi mọi người, liền nhìn thấy Lạc Bạch, liền đi tới: “Những điểm cần chú ý đã nói rõ, kỹ sư trưởng căn bản điều khiển công nghệ cốt lõi, không cần hướng dẫn của tôi nữa.”
Lạc Bạch: “Được rồi, giao dịch thành phẩm xong, xí nghiệp máy nông nghiệp sẽ thông qua hợp tác xã phí sáng chế.”
Phương Nhất có chút băn khoăn: “Tôi đoán nếu những người trong phòng thí nghiệm thấy mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, thì họ có thể không có tâm tư để nghiên cứu những nghiên cứu khác.”
Lạc Bạch: “Máy móc nông nghiệp kiếm tiền nhanh, dồi dào, có người không chịu được cô đơn, không chịu được cám dỗ thì chuyển sang phát minh máy nông nghiệp là chuyện bình thường. Nhưng cũng có người sẵn sàng cô đơn và đắm mình trong học thuật. “
Cậu dừng một chút rồi cười nói: “Nhưng tôi không thể là ác quỷ. Nếu ai đó không muốn tiếp tục nghiên cứu, có thể đem những gì tôi đã nói.”
“Phí sáng chế máy nông nghiệp trả một lần, không chia cổ tức lần 2. Dù bán bằng sáng chế cho người khác cũng phải được sự đồng ý của Nhà máy máy nông nghiệp Tân Kinh, nếu không sẽ vi phạm hợp đồng. Việc thay thế máy móc nông nghiệp rất nhanh, không thể ăn phí sáng chế suốt đời, ngược lại, nghiên cứu chủng loại, cải tiến hạt giống cây trồng, chọn hạt giống tốt có thể bán cho các nước trên thế giới mà không bị hạn chế. cách thực sự để kiếm tiền trong một thời gian dài. “
Đương nhiên, câu nói này của Lạc Bạch là nhằm vào những người đang ở trong căn cứ bồi dưỡng thí nghiệm trọng điểm.
Suy cho cùng, bọn họ không thuộc lĩnh vực nghiên cứu phát triển máy móc mà nhiều nhất là cải tiến nông cụ, nói đến máy móc tự động thì vẫn cần những tài năng chuyên nghiệp.
Lạc Bạch: “Trường Kinh có tài năng thông tin máy móc gì không?”
Phương Nhất do dự: “Có loại máy móc, nhưng loại thông tin rất ít.”
Lạc Bạch: “Cơ điện tử thì sao?”
Phương Nhất: “Cái gì?”
Phương Nhất thực sự bối rối, Lạc Bạch sững sờ một hồi mới nhận ra.
Nhật Bản lần đầu tiên đề xuất khái niệm về cơ điện tử, nhưng đó là ít nhất bảy năm sau đó.
“Cơ điện tử và khái niệm tích hợp thông minh kết hợp công nghệ cơ khí và công nghệ điện tử.”
Trên thực tế, sự kết hợp giữa các lớp cơ học và điện tử được giới thiệu lần đầu tiên vào những năm 1960, và nó thực sự được khái quát hóa và hoàn thiện vào năm 1997, và nó đã phát triển một cách sâu sắc và thông minh.
Phương Nhất không hiểu lĩnh vực này, lắc đầu nói: “Tôi không hiểu, nhưng tôi biết bạn bè về cơ khí và thông tin điện tử, tôi có thể giới thiệu cho họ.”
Lạc Bạch: “Cảm ơn, nhưng tôi không vội, mất thời gian của anh.”
Bây giờ tập trung vào sản xuất máy móc nông nghiệp, sử dụng sản xuất máy móc nông nghiệp để mở ra uy tín của hợp tác xã, bán giá cao để có được mối quan hệ hợp tác lâu dài.
Máy móc Nông nghiệp là cầu nối liên kết giữa hợp tác xã với nông nghiệp và nông dân, thông qua việc hỗ trợ xin vốn, nó đã trở thành trung gian cung cấp nông sản lớn nhất.
Những ngày đầu khởi nghiệp, mọi thứ đều phải cân nhắc, chủ động tìm kiếm thị trường.
Nhưng không sao, khi chúng ta đi đúng hướng, người khác sẽ chủ động tìm đến hợp tác xã.
Lạc Bạch thăm hỏi xong, định rời đi.
Phương Nhất vẻ mặt buồn bực không nói gì với Lạc Bạch.
Lạc Bạch: “Phương tiến sĩ, có gì cứ noid.”
Phương Nhất: “Lần trước, thỉnh cầu tôi đã đưa ra... muốn thực hiện lại lần nữa.”
Lạc Bạch: “Trái cây không ế hàng không bán được ở tỉnh Bình Hán?”
Phương Nhất gật đầu, lo lắng: “Tình hình ế ẩm quá nghiêm trọng, có nơi mất hơn 50%, toàn tỉnh mất khoảng 10%, nhưng ít nhất 50% còn lại. vườn cây ăn trái, nếu chậm tiến độ nữa, ước tính toàn tỉnh thiệt hại hơn 30%, thiệt hại về kinh tế hơn 100 triệu đồng “.
Lạc Bạch: “Phòng Thương mại tỉnh Bình Hán không có động tĩnh gì sao?”
Phương Nhất: “Không tìm ra giải pháp.”
Lạc Bạch: “Cho dù bọn họ không làm được gì, tìm ta cũng không có ích lợi gì.”
Phương Nhất nhìn cậu thật sâu: “Tôi đã hỏi thăm, Tây Lĩnh thôn hàng ế đường, Hương Cảng ngoại hồi... Mỗi lần kiếm chém ra phách lạc, bất cẩn một chút đều có thể dẫn đến thất bại.”
Trong những trường hợp đó, ngay cả một người ngoài cuộc như anh ta, chỉ cần đọc mô tả trong văn bản đã cảm thấy đao quang kiếm ảnh, nghe được hãi hùng khiếp vía.
Cái loại tình huống từng có cơ hội sống sót, nhưng lần nào cũng vượt qua thất bại, khiến anh cảm thấy nếu là Lạc Bạch, có lẽ có thể giải được tai họa ở tỉnh Bình Hán.
Lạc Bạch: “Đó là những chiến trường nhỏ, nơi cho phép từng binh lính chiến đấu. Tỉnh Bình Hán có hàng ngàn nông dân trồng hoa quả. Đó không phải là nơi mà tôi có thể di chuyển, và họ sẽ không cho phép tôi đi Di chuyển.”
Trước đây cậu ấy có thể thắng, vì được gia đình tin tưởng, hoặc vì có tiền để thua cuộc
Không phải lần này, không thể khai phá toàn bộ hoạt động kinh doanh trái cây của tỉnh Bình Hán
Lạc Bạch lại từ chối, quả nhiên là trong dự liệu cuT Phương Nhất.
Anh tỏ ra rất thất vọng: “Thực sự thì hiệp hội trái cây của tỉnh Bình Hán đã đi vào ngõ cụt rồi, phải nhờ hiệp hội trái cây các tỉnh khác giúp đỡ, thu lợi ích ti. Có nhiều người đi, nhưng không có cách khả thi. “
Lạc Bạch quay đầu lại: “Lợi ích gì?”
Phương Nhất: “Một phần sáu thị trường phía nam.”
Lạc Bạch không nói nên lời: “Đã thiếu thị trường còn nhường, uống rượu độc giải khát... Ai nghĩ ra chủ ý ngu ngốc này?”
Phương Nhất: “Các hiệp hội doanh nghiệp, họ tìm đến các hiệp hội doanh nghiệp ở các tỉnh khác để cầu cứu. Lợi ích của cả hai bên là thị trường. Thị trường tỉnh Bình Hán phía Nam luôn rất khan hiếm, lỗ không nhiều nếu cắt nó. “
Bây giờ không có lỗ, sau này mạng thông tin ra đời, nền tảng thương mại điện tử ra đời thì mới biết cắt lỗ là bao nhiêu.
Lạc Bạch nghĩ trong đầu, thật ra nếu có thể giải quyết vấn đề kinh tế của cửa hàng trái cây tỉnh Bình Hán, quả thực đây sẽ là một thị trường khổng lồ.
Nguồn cung cấp trái cây và thị trường tiếp thị lớn nhất, máy móc, chủng loại trái cây lớn nhất và kênh bán các giống cây xuất sắc.
Nhân tiện, nếu có thể, hãy thành lập một vài nhà máy ở đó, hoặc hợp tác với các hiệp hội kinh doanh của họ, sẽ không có hại gì.
Lúc này, trong suy nghĩ của Lạc Bạch, Bình Hán đã là một con gà mái đẻ trứng vàng.
Lạc Bạch: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Nghe vậy, Phương Nhất ngạc nhiên: “Được, được rồi, vậy xin cậu suy xét nhanh lên.”
Lạc Bạch: “... Tôi không nhất định có thể giải quyết.“.”
Cậu cũng không biết Phương Nhất lấy đâu ra tự tin, lại vô cùng tin tưởng cậu, coi như khẳng định chỉ cần cậu hành động, vấn đề sẽ được giải quyết
Nhưng trên thực tế, kiến thức lớn nhất của cậu về tỉnh Bình Hán chính là tai họa của trái cây không gì sánh được, hơn nữa cậu cũng không biết nhiều về nó.
Nhưng có thể xác định, ngay cả các hiệp hội doanh nghiệp cũng phải đau đầu, là phải rất khó khăn.
Lạc Kim đang nghỉ hè làm việc bên ngoài, trốn tránh mọi người, không cho bọn họ biết cô chạy đi diễn
Trần Tinh gom hết nam nữ chính, lập tức xin tiền, đầu tư của Lạc Bạch.
Vào những năm 1990, làm một bộ phim không tốn nhiều tiền, ít nhất cũng không tốn hàng trăm triệu để làm như những thế hệ sau, có lẽ một triệu là một sản phẩm lớn rồi.
Trần Tinh đang đạo diễn dòng phim hài, thiên về phim thương mại, kinh phí sản xuất tối thiểu ước tính khoảng 300.000.
Dòng phim thương mại đã chín muồi ở Hương Cảng, nhưng ở Đại lục, đó là sự khởi đầu của làn sóng phát triển phim thương mại
Văn phong của Trần Tình ảnh hưởng từ phim Hương Cảng, kịch bản cũng thiên về cốt truyện nhưng cốt không nhạt nhòa, đó là một câu chuyện hay.
Lạc Bạch đồng ý đầu tư sau khi đọc kịch bản, cũng như Trần Tinh và những bộ phim gã đã đạo diễn.
Trần Tình vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới với bản hợp đồng trong tay, vội vàng ký rồi thanh toán, nóng lòng muốn bật lên.
Lạc Bạch ký tên, hỏi gã: “Ông tìm nữ chính ở nơi nào?”
Trần Tinh: “Tôi thật may mắn! nhìn thấy một cô gái đặc biệt hào quang trên đường. Là biết ngay cô ấy chính là Nữ chính mà tôi đang tìm kiếm từ Thiên Tầm.”
Lạc Bạch: “Cô gái kia không nghĩ tới ông là lừa đảo sao?”
Khi Trần Tinh đến gần cậu và Lệ Diễm, còn dùng giọng điệu của một kẻ buôn người để lừa trẻ em.
Bây giờ không biết cô gái nào xui xẻo, không nhất định có thể giải quyết.”
Trần Tình đeo kính râm vào: “Khí chất của một đạo diễn nổi tiếng, nhìn thoáng qua là có thể biết được.”
Lạc Bạch ném hợp đồng qua: “Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của ông, ngày mai sẽ nhận được.”
Trần Tinh cười rạng rỡ, tiễn Lạc Bạch đi, trở lại công ty sập xệ kia, đồng thời thông báo tin vui đầu tư cho mọi người
Lạc Kim nói nhỏ với Tiểu Bát: “Chủ đầu tư là ai?”
Nhà đầu tư nào ngu ngốc đầu tư vào một công ty sập xệ này, cần diễn viên không có diễn viên, thiết bị không có thiết bị?
Tiểu Bát: “Cùng họ với cô, Lạc Bạch, không phải là trùng hợp sao? Trần ca và tôi đều đoán được có thể quen biết nhau không, nhưng chắc tay không đen như vậy - sao cô lại nhìn như vậy?”
Vẻ mặt Lạc Kim có chút dữ tợn: “Đó là em của tôi!”
Tiểu Bát lập tức nhìn Trần Tinh tự mãn..., Trong mắt hiện lên vẻ đồng tình.
Cái vận may này, *người Châu Phi à
( Đen