Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 58: Chương 58: Cầm thú




Edit A Quýt dntltk

Chưa beta ( tối sẽ chỉnh sữa lại, xin thông cảm)

Chương 55:

Lệ Diễm một tay chống trán, khóe mắt liếc ra ngoài cửa sổ xe, ngoài cửa sổ, Lạc Bạch cởi áo lau mồ hôi trên lưng.

Cậu ta dường như đã nghe lời y, đổ nước sạch lên khăn rồi lau mồ hôi và mùi trên người.

Lệ Diễm hai mắt thâm trầm, chậm rãi lần hạt phật, đọc đi đọc lại kinh Phật trong lòng, trong lòng chợt lóe lên một chút kinh ngạc, bỗng nhiên bắn ra tưởng niệm.

Những tưởng niệm đó không phải tưởng niệm đúng đắn, hắn ngược lại sẽ không có những suy nghĩ cầm thú như vậy với một đứa trẻ vị thành niên.

Kia là quen thuộc, đồ vật trông thấy vừa ý, thế là muốn có được.

Trước đây, những mong muốn tưởng niệm chỉ xuất hiện sau khi nhìn thấy một số dự án có giá trị phát triển nhưng lần đầu tiên xuất hiện trên một người, điều này khiến hắn rất kinh ngạc.

Lệ Diễm đang tự hỏi liệu giá trị của Lạc Bạch có cao hơn ý niệm mạnh nhất từng có trong hai kiếp cộng lại hay không.

Trong khoảng thời gian ngắn, nhất thời không thu được kết quả gì, bởi vì Lạc Bạch không phải là dự án cần phát triển gấp, giá trị của nó là không thể đo lường, lại không nên lấy giá trị để cân nhắc.

Lạc Bạch mặc áo phông vào, mở cửa xe, ngồi vào, nghiêng người trước mặt Lệ Diễm: “Nhìn, có mùi, có mồ hôi không?”

Vốn cho rằng Lệ Diễm sẽ không kiên nhẫn lại căm ghét đẩy cậu ra, ai ngờ hắn vậy mà thật sự chậm chậm lại gần, chóp mũi đặt trên ngực cậu.

Vừa cúi đầu xuống, có thể nhìn vào đôi mắt đen xinh đẹp như hồ nước kia, bên trong ẩn chứa ý tứ hàm xúc không rõ.

Mũi có thể ngửi được mùi của Lệ Diễm, mùi thuốc đông y cùng mùi đàn hương phảng phất quanh quẩn, mùi vị nồng nặc không có lộn xộn bẩn thỉu, mà là sạch sẽ, cảm giác sạch sẽ.

Lạc Bạch nuốt nước miếng một cái, không biết sao có chút khẩn trương.

“Cậu... đang làm gì đấy?”

Lệ Diễm cười nhẹ: “ Ngửi mùi mồ hôi.”

Lạc Bạch cứng đờ: “Cậu ngửi ra không?”

Lệ Diễm giơ tay chỉ vào ngực Lạc Bạch: “ Ở đây không có.”

Sau đó cúi xuống cổ cậu, ngửi hai lần nơi đó, nhẹ giọng nói: “Ở đây cũng không.”

Hắn muốn tiến xa hơn, suýt chút nữa dán vào trán Lạc Bạch.

Lạc Bạch nhìn chằm chằm Lệ Diễm đang đến gần, đột nhiên nắm lấy vai của hắn, ngữ khí ngưng trọng mà trầm thống: “Huynh đệ, cậu coi trọng tôi hả?”

Lệ Diễm sửng sốt một chút, nhìn về phía Lạc Bạch, nhếch miệng cười: “Coi trọng, cậu nguyện ý?”

Lạc Bạch đau lòng: “Tôi làm sao có thể nguyện ý? Nguyện ý chính là loạn luân!”

Lệ Diễm: “...”

Xoa xoa thái dương lui ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, Lệ Diễm thở dài, thấp đến mức không thể nghe thấy, trầm giọng nói: “Đùa thôi, đừng để ý.”

Hắn là lão đầu kiếp trước kiếp này cộng lại trên trăm đến tuổi, làm sao lại coi trọng một đứa trẻ?

Lạc Bạch thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy Lệ Diễm đến quá gần, bầu không khí dần dần trở nên mập mờ.

Kinh hãi nhất chính là cậu còn muốn hôn!

Cầm thú!!!

Bảo ca làm sao có thể cầm thú như vậy?!

Lệ Bảo Bảo vẫn là tiểu tử! Cho dù xinh đẹp thế nào, vẫn là nam nhân!

Nhan khống cũng không thể không có tiết tháo!

Mà, điều quan trọng nhất là đối với Lạc Bạch, trong tâm hồn cậu đã là một người trưởng thành, còn Lệ Diễm vẫn là một thiếu niên.

Nếu cậu thực sự có một tình cảm không đáng có với Lệ Diễm, thì đâu khác gì một một kẻ ấu râm?

( Ấu dâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.