Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 44: Chương 44: Che trở - BẢO BỌC




Edit A Quýt dntltk

Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm.

Chương 42:

Lạc Bạch ngạc nhiên: “Tôi đi tìm cậu.”

Lệ Diễm cười nhẹ: “Ở đây cũng không có chỗ ở, hai ngày nữa phải đi Hương Cảng tìm lão y gia.”

Lạc Bạch: “Vậy cậu tại sao không tới ở nhà của tôi hai ngày.”

Lệ Diễm do dự: “Sẽ đột ngột?”

Lạc Bạch: “Không, mẹ của tôi sẽ thích cậu.”

Lệ Diễm: “Được.”

Lạc Bạch nói cho y biết địa chỉ và đi tuyến xe buýt nào.

Lệ Diễm kỳ thật cũng biết, nhưng là hắn yên lặng nghe Lạc Bạch nói.

Phong trần và sự mệt mỏi trên khuôn mặt từ từ bị thổi bay dưới giọng nói lanh lảnh của người thanh niên, tâm hồn đang bồn chồn cũng có thể cảm thấy bình tĩnh trong chốc lát.

Đó chính là sự yên tĩnh mà không thể có được dù chép nhiều kinh Phật hay lần mò hàng nghìn chuỗi hạt Phật.

Lạc Bạch: “ Cậu tới đây trước đi, đến nơi rồi gọi điện tôi đến đón.”

Lệ Diễm: “ Đã biết.”

Lạc Bạch do dự một chút, liền cúp điện thoại.

Quay đầu lại, liền thấy hai tay khoanh trước ngực, liếc mắt nhìn Lạc Lai Bảo, Lạc Bạch khóe miệng giật một cái, nhanh chóng nắm lấy hai má Lạc Lai Bảo.

“Lạc Tiểu Bảo, sao lại nháy mắt? Ngươi đã xấu xa rồi, bóp chết cũng không thấy.”

Lạc Lai Bảo rất tức giận, nắm lấy tay Lạc Bạch xé rách trên má, giống như người lớn, sốt ruột nói: “Ôi! anh làm sao như vậy phiền?!”?!”

Lạc Bạch: “Tê —— nói người nào?”

Lạc Lai Bảo bí ẩn đi tới, với vẻ mặt em rể tốt, dùng bàn tay mũm mĩm đập mạnh vào ngực Bảo ca ca.

“ Ca đang nói chuyện với ai? Bạn gái?”

Lạc Bạch túm tóc đuôi ngựa của Lạc Lai Bảo, bóc kẹo nhét vào miệng cô: “Ăn kẹo đi.”

Lạc Lai Bảo còn nhỏ, đã luyện kỹ năng ăn kẹo cao cấp rồi, nói chuyện chuẩn xác: “Bảo ca, nói đi, yêm hứa sẽ không nói cho mẫu thân.”

Lạc Bạch: “ Xời, đi giặt mũ nhỏ đi. Anh mặc quần áo chờ em, đừng chạy lung tung.”

Lạc Lai Bảo kinh ngạc: “Bảo ca, anh yêu đương thiệt hả!”

Lạc Bạch: “... một cây kẹo nút ngày mai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.