Edit A Quýt
Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm
Chương 36
Cho dù sự giám sát do Phòng Vân Sơn thực hiện hay do nhân viên và khẩu cung của Phó Bồi Doanh, đều cho ra một kết quả:
Bọn người Thẩm Phong lừa Lệ Diễm vào vùng nguy hiểm và nhân cơ hội thay đạn rỗng vào súng săn
Thẩm, Ngụy và một số gia tộc khác không còn cách nào khác, trái lại buộc người bị thương phải xin lỗi Phó gia và Lệ Diễm để xoa dịu cơn tức giận của Phó gia.
Nhưng Phó lão gia tử phớt lờ vì Lệ Diễm vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, còn hôn mê.
Lệ Diễm bám trụ săn bắn Phòng Vân Sơn cho đến khi ngất đi trên xe cấp cứu, trên đường đi thì choáng váng, được cấp cứu trong phòng phẫu thuật hai tiếng đồng hồ mới chuyển nguy thành an.
Nhưng vẫn phải vào phòng chăm sóc đặc biệt để xem tình hình diễn biến như thế nào.
Mãi cho đến khi Lệ Diễm gặp phải một số cú sốc, Phó Chấn Sinh và Phó Bồi Doanh mới nhận ra rằng Lệ Diễm lại có thể đối với mình hung ác đến loại trình độ này.
Biết thân thể mình căn bản đã nát nhưng sau khi giết chết con lợn rừng, còn kéo lấy thân thể như vậy, trả thù từng người từng bắt nạt mình, cuối cùng đợi đến khi xe cấp cứu đến hắn mới chịu ngất đi.
Cách làm này, trực tiếp dẫn đến hắn hiện tại không rõ sống chết.
Tàn nhẫn đến mức ngay cả tính mạng của chính mình cũng xém chơi hỏng.
Phó Chấn Sinh thật không biết đánh giá Lệ Diễm như thế nào, nói hắn giống em gái mình, nhưng lại so với ai khác càng ngoan tuyệt.
Giống như một con sói dữ đơn độc, thẳng tiến không lùi, sẽ chiến đấu không ngừng, tình nguyện bị giết chết cũng không muốn hướng người bên ngoài xin giúp đỡ.
Phó Chấn Sinh thở dài: “Lẽ ra thằng nhóc này có thể nhờ chúng ta giúp đỡ.”
Lệ Diễm là người họ Phó, liệu Phó gia có tha cho người ngoài đã hãm hại cháu mình không?
Phó lão gia tử tiến lên vài bước, nhìn Lệ Diễm người đầy ống qua cửa sổ thủy tinh.
Một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi nói: “Khi nào nó tỉnh lại, nếu muốn, thằng bé sẽ đổi họ thành Phó, tôi sẽ tự mình dạy dỗ nó”
Phó gia tính ba đời từ trên xuống dưới, không có hậu bối nào do lão gia tự mình giáo dưỡng
Không có, bởi vì thiếu năng khiếu, lão nhân gia bất mãn, thà rằng Phó gia bất tài còn hơn nuôi một tên ngốc tự cho là thông minh.
Bởi vậy, lão gia tử tự mình nói ra, có thể thấy được đối với Lệ Diễm quan tâm, muốn đào tạo người kế thừa
Phó Chấn Sinh sửng sốt: “Ba?!”
Phó lão gia tử nói đầy ẩn ý: “Báo cáo của Thẩm Phong và Ngụy Mãn Oánh phát ra, trên người mỗi người đều có ba vết thương, mũi tên xuyên vào xương chân, thắt lưng và bụng, xương cổ tay, các góc quay cực kỳ xảo tra, ngay cả những người kỳ cựu Có lẽ không đạt mức độ chính xác cao khủng khiếp như vậy còn mang theo mục địch đáng sợ.
Phó Chấn Sinh gia nhập quân đội, đi lính đã hơn mười năm, nhưng không đồng tình theo lời của lão nhân gia.
“Các cựu binh bắn tỉa đều ôm súng ngủ trong tay. Lệ Diễm chỉ là một đứa trẻ, chưa từng giết ai. Làm sao có thể so sánh chính xác hơn một cựu chiến binh? Hơn nữa, cậu ta có mục đích như thế nào? Đưa mình vào phòng chăm sóc đặc biệt?”
Phó lão gia tử: “Làm sao ngươi biết nó không có giết ai?”
Phó Chấn Sinh sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt trầm xuống.
Chẳng lẽ thật đúng là ——
“ Chớ đoán mò, mười năm đêù bị kẹt trong thành phố Trường Kinh, căn bản chưa từng thoát ra, cũng chưa từng lấy mạng.”
Phó Chấn Sinh thở phào nhẹ nhõm: “ Con nói ba, ngài đừng há mồm thở dốc được không?”
Ông lão không thèm để ý đến cậu con trai ngốc nghếch này, mà lấy gậy gõ xuống sàn 2 cái, tiếp tục nói: “Có ít người, không có dính qua mạng người, nhưng trời sinh lạnh nhạt tỉnh táo, bày mưu nghĩ kế, quản lý đại cục”
—— Cho dù giết người, sẽ không sinh ra kinh hoảng.
Khác biệt với nhân cách phản xã hội, bọn họ không nóng lòng giết chóc.
Những người như vậy, được gọi chung là thợ săn, cũng có thể gọi là trời sinh làm người lãnh đạo.
Vô luận là ở lĩnh vực nào, họ cũng sẽ trở thành vương giả của lĩnh vực đó khiến cho mọi người thần phục!
Đáng tiếc, trong số đàn em của Phó gia lại không có người như vậy.
May mắn thay, cháu ngoại của ông tình cờ đúng như vậy.
Điều mà ông lão không nói với Phó Chấn Sinh là vết thương đều là những bộ phận rất đặc biệt trên cơ thể con người, nếu một mũi tên đâm lệch một phân, hai người sẽ chết hoặc bị phế ngay lập tức.
Đã vậy, Lệ Diễm sẽ gặp vô số rắc rối.
Ngược lại vị trí không sai không kém, về sau hai người lại bị thương liền sẽ trực tiếp phế.
Mà cả hai đều có tính cách phản cốt, không thiếu những pha va chạm, sởn gai ốc.
Đây mới là lão gia tử nói tới cái mục đích đáng sợ!
Vào thời khắc sinh tử quan trọng như vậy, còn có thể đem đường lui đều an bài tốt, quả thực là tâm tư kín đáo đến đáng sợ.
Ngoài ra còn còn thủ đoạn trả thù, âm độc ngoan lệ, không nể mặt mũi, không cho địch nhân nửa điểm cơ hội phản kích.
Đơn giản là một nhà lãnh đạo trời sinh.
Phó gia vốn tưởng rằng sẽ không có người kế vị, khi ra đi chắc chắn sẽ diệt vong.
Không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn.
Phó lão gia tử nhìn Lệ Diễm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sắc mặt bình thường đơn giản, thật sự nhìn không ra một chút đa mưu túc trí nào, có thể thấy được đã hố rất nhiều người.
Lệ Diễm bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng bất tận, một giấc mơ bầu trời đầy lửa.
Sự biến dạng có thể nhìn thấy bằng mắt thường sau khi không khí bị nhiệt độ cao lên thiêu đốt
Hắn ta bị mắc kẹt trong xe, thân hình cao lớn đã được điều dưỡng và trải qua rèn luyện nay lại mắc kẹt trên ghế.
Đầu hắn bê bết máu, tóc bị ngọn lửa thiêu rụi và để lại một vết sẹo to bằng đốt ngón tay trên trán.
Hôm đó, y chuẩn bị gấp rút tham gia một cuộc họp đấu thầu, và hắn đã chiến thắng.
Hắn thắng, Thẩm Phong thua.
Phá sản và kết thúc trong chật vật
Vì tính cách có thù tất báo của Lệ Diễm, hắn nhất định sẽ đuổi Thẩm Phong ra khỏi thủ đô, sau đó sẽ một nhà thống trị, độc chiếm thị trường.
Tuy nhiên, trên đường đi bị hỏng phanh, xe không may cán qua khi tông vào lan can, bình xăng 'tích', 'tích' rò rỉ nhiên liệu.
Tài xế bỏ chạy không dám lại gần.
Không có ai xung quanh, và phần thân dưới của hắn bị mắc kẹt trong ghế, đau đầu đến mất đi tri giác.
Sau đó, trong ánh lửa, y nhìn thấy một người đàn ông trẻ với đôi vai què quặt bước tới, nằm trước mặt hắn và nắm lấy bàn tay đang rũ xuống của y
Hắn ta nghe thấy người thanh niên nói: “Anh không sao chứ?”
“Anh đầu tiên chờ chút đã, đừng có gấp, tôi sẽ cứu người ra tới.”
Nam thanh niên kéo không được, thấy chân vướng vào thành ghế nên vòng qua bờ bên kia trườn vào, dùng sức lết hai chân ra.
Cậu một mực đang nói: “Tỉnh, mau đi ra.”
Y bị đẩy ra và nhìn lại người thanh niên.
Thanh niên vội vàng kéo hắn đi, nở nụ cười: “Mau rời đi, tôi cũng phải leo ra ngoài.”
Lệ Diễm giật giật khóe môi, tự hỏi có hay không nên cười.
Hẳn là không có, khi đó hắn tính cách âm trầm đáng sợ, suốt ngày nghiêm mặt, coi như cười cũng lộ ra gian giảo bất thường.
Y nghĩ rằng người thanh niên sắp bò ra khỏi vị trí này, nên hắn loạng choạng đi về phía trước, và không biết mình đã đi được bao lâu.
Sau lưng đột nhiên có một tiếng động lớn, và làn sóng xung kích của vụ nổ đã thổi bay y ra xa ba hoặc bốn mét, phần lưng là đau đến chết lặng nóng bỏng.
Nhưng y không quan tâm, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang nổ, nhìn xung quanh nhưng không thấy thân ảnh người thanh niên.
Nam thanh niên đã ngồi trong xe và không thể thoát ra ngoài.
Sau đó, Lệ Diễm hỏi tài xế là người chứng kiến toàn bộ hành trình thì tài xế nói: “... anh ấy, anh ấy hình như không còn sức nên nhúng chân vào xe, lúc đi thì móc quần áo lại, và đã quá muộn... “
Lệ Diễm tự tay thu thập xương cốt của cậu ấy, cho vào quan tài, dựng bia, thờ cúng, mười mấy hai mươi năm sau tận lực quên lãng.
Bởi vì từ đầu đến cuối thân ảnh trầm luân trong hắc ám chưa từng thấy quang minh.
Vì vậy ánh sáng duy nhất vụt qua nhưng lại chôn vùi trong tích tắc trở nên trân quý
Kết quả bị mất, khó chấp nhận hơn
Lệ Diễm tỉnh dậy và được chuyển từ khoa hồi sức cấp cứu về phòng bệnh bình thường
Y giơ tay lên, không thấy Phật Loa Bồ Đề trên cổ tay.
Bỗng nhiên khởi thân, người bên cạnh tranh thủ thời gian đỡ lấy hắn: “Làm gì? Đừng nhúc nhích, vết thương trên người còn chưa lành, đừng để hở - uống thuốc đi!”
Cô y tá đột nhiên bắt gặp ánh mắt của bệnh nhân, dọa đến hít vào ngụm khí lạnh —— đó là cái gì ánh mắt nha?
Phảng phất như một con quái thú đã mất đi người bạn đồng hành của mình, cường đại lại cô kiết tĩnh mịch.
Cô thận trọng hỏi: “ Câụ, cậu không sao chứ?”
Lệ Diễm dần dần tỉnh táo lại: “ Chuỗi hạt của tôi đâu?”
Y tá: “Ồ, đây.”
Cô lấy trong tủ ra trả lại cho Lệ Diễm: “Lúc đó, cả chuỗi hạt dính máu, tôi cất đi cho cậu vì sợ bị nhiễm trùng.”
Lệ Diễm nắm chặt hạt châu, nhưng phát hiện lúc này hạt châu thường ngày có thể bình tâm tĩnh khí nay lại vô dụng.
Hắn im lặng niệm kinh lần nữa, thật lâu sau, trong lòng hung bạo cô kiết vẫn như cũ liên tục không ngừng khuếch tán.
Lệ Diễm khàn giọng hỏi: “Có điện thoại không?”
Y tá: “Điện thoại ở quầy bên ngoài, cậu bây giờ không thể động.”
Lúc này, Phó Chấn Sinh đi cùng lão nhân gia, đưa cho hắn cái điện thoại di động nặng như cục gạch.
Giá hiện tại của thứ đồ chơi này là khoảng hai vạn, đắt một cách phi thường.
Lệ Diễm nhận lấy điện thoại, nói tiếng cám ơn rồi bấm số của Lạc Bạch
Sau một vài tiếng bíp, tổng đài hỏi y có phải gọi cho chủ nhân dãy số này không, Lệ Diễm xác nhận.
Đầu bên kia, máy BP của Lạc Bạch đột nhiên vang lên, mở ra, đọc là 'Lệ Diễm' cùng một dãy số.
(Máy BP: máy nhắn tin vô tuyến)
Cậu lập tức xuống lầu bấm số: “Chào! Lệ Diễm, làm sao cậu biết số của tôi?”
Lệ Diễm đang không ngừng sờ soạng hạt châu lập tức dừng lại, đồng tử hơi co rụt lại, nắm chặt điện thoại di động cồng kềnh này, nhẹ nói: “Trước đó... Nhớ kỹ.”
Bất an, khó chịu, cô kiết... Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Lạc Bạch, tất cả đều chạy trốn.
Không cần niệm Phật, không cần cầm phật châu, cũng có thể khôi phục lại bình tĩnh.
Lạc Bạch: “Ủa, cậu ở đâu? Khi nào rảnh thì cùng nhau đi ra ngoài.”
Lệ Diễm: “Tôi không ở thành phố Trường Kinh, vài ngày nữa tôi về, lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Lạc Bạch: “Ừ, không sao, bất cứ lúc nào tôi cũng có thời gian.”
Lệ Diễm: “... Được rồi, tôi có chuyện cần làm, tôi cúp máy trước.”
Cuộc gọi bị gián đoạn, Lệ Diễm trả lại cho Phó Chấn Sinh, cảm ơn một lần nữa.
Lão bản: “Chấn Sinh, ngươi đi ra ngoài trước.”
Phó Chấn Sinh nhìn qua lại hai người, y tá liền chào hỏi ngoan ngoãn cùng nhau rời khỏi tiểu khu, chỉ để lại hai người đơn độc tán gẫu một mình.
Không ai ngoài hai người họ biết nội dung cuộc trò chuyện, ngoại trừ việc Lệ Diễm sau khi xuất viện đã theo ông lão đến một trại quân sự bí mật.
Sau nửa tháng, quay lại và nói rằng hắn sẽ trở lại thành phố Trường Kinh để thi tuyển sinh.
Phó Chấn Sinh hơi kinh ngạc, lão gia tử rõ ràng muốn Lệ Diễm làm người thừa kế, tại sao lại để cho hắn đi?
Lão bản nhắm mắt lại, nói: “Hắn vỏ không tại, ta trấn không được.”
Phó Chấn Sinh: “Vậy thả hắn đi?”
Ông cụ có phải là người rộng lượng như vậy không?
Ông cụ cười hai lần: “Nó không đi con đường quân sự và chính trị, nhưng nó có thể trưởng thành đến mức không ai dám động đến nó.”
Liền tính mạng còn có thể đem ra tính toán, ai dám động?