Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 46: Chương 46: Lớn bao nhiêu?




Edit A Quýt dntltk

Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm.

Chương 44:

Màn giường có thể hạ xuống để chắn ngay nguồn sáng bên ngoài, khi tắt đèn sẽ chiếu vào bên trong u khuất hơn nên tạo môi trường ngủ ngon và an lành

Có một chiếc đèn nhỏ bên trong khung giường, có chứa pin và phát ra ánh sáng ấm hơn.

Lạc Bạch quỳ xuống bên góc tường nghịch quạt, ấn công tắc, quạt bắt đầu quay, gió hơi ấm thổi qua, khá là thoải mái.

Lệ Diễm không dễ ra mồ hôi, tay chân lạnh lẽo quanh năm, ngay cả mùa hè nóng nực, thân nhiệt vẫn thấp.

Ngồi ở mép giường, quay lại nhìn Lạc Bạch đang thử hướng gió, sau đó lại nhìn giường cưới chạm rồng khắc phượng cùng ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng màu cam ấm áp, trong lòng đột nhiên cảm thấy chút không được tự nhiên.

Lạc Bạch nghịch quạt gió quay sang Lệ Diễm: " Cậu sợ nóng à?"

Lệ Diễm: "Không sợ."

Lạc Bạch đưa cho hắn một đầu mền: "Che bụng, nửa đêm sẽ hơi lạnh."

Bây giờ không như các thế hệ sau, trời nóng quá mở điều hòa đắp chăn lại ngại nóng

Tình trạng ô nhiễm không nghiêm trọng, nhiệt độ không tăng qua các năm nên mùa hè phải dùng quạt còn đắp chăn nữa để tránh bị lạnh nửa đêm.

Lạc Bạch nằm xuống vị trí thoải mái bên trong, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, chào hỏi Lệ Diễm: " Nhanh đi ngủ tôi tắt đèn."

Lệ Diễm nằm xuống, nghiêng đầu nhìn Lạc Bạch: " Cậu còn mời ai qua?"

Lạc Bạch có chút chớp chớp mắt: "Hả? Cái gì?"

Lệ Diễm nhẹ giọng hỏi: "Ngoài tôi ra, cậu còn mời ai ngủ cùng?"

Lạc Bạch: "Không có a, ngoại trừ cậu."

Lạc Lai Bảo ngược lại là nghĩ hết biện pháp muốn ngủ với cậu, nhưng tư thế ngủ của nhóc quá tệ, nửa đêm có thể lăn từ khung giường ra ngoài hành lang, rồi từ trong hành lang lăn ra.

Cho nên Lạc Bạch kiên quyết không chịu ngủ với Lạc Lai Bảo, động ra quan hệ huyết thống cũng vô ích.

Lệ Diễm thu hồi ánh mắt, trên môi nở nụ cười.

Trong phòng, Lạc Bạch tắt đèn, bóng tối bao trùm trong chốc lát, ngay cả ánh sáng của tinh tú cũng không nhìn thấy.

Lạc Bạch ngủ với người khác cũng là lần đầu tiên, lúc đầu cũng không quen, lật qua lật lại cũng không tìm được tư thế thoải mái.

Mà Lệ Diễm ở bên cạnh cậu từ lúc bắt đầu nằm xuống vẫn chưa nhúc nhích. Xem ra tư thế ngủ chắc đẹp.

Lạc Bạch vô tình sờ sờ Lệ Diễm tay: "Tê —— thật mát."

Lệ Diễm thân nhiệt thấp, ôm rất lành lạnh, rất dễ chịu

Nó không giống như khối băng khiến người ta rùng mình, mà giống như ngọc bích, sờ vào rất thoải mái.

Nửa người Lệ Diễm cứng đờ, nhịn không được muốn ném Lạc Bạch ra ngoài.

Hắn cau mày hỏi: " Nếu không, chuyển cái quạt về phía cậu đi?"

Lạc Bạch đột nhiên cười đến, đè lại cổ họng, không dám nói quá lớn.

"Không quen người khác đụng vào à? Nếu vậy thì cứ nói ra đi."

Cậu buông tay y, di chuyển sang một bên tạo một khoảng cách giữa hai người.

Lạc Bạch ngáp một cái: " Buồn ngủ thật, ngủ ngon."

Khi bị dán vào người, Lệ Diễm cảm thấy bản thân không thoải mái, thậm chí xúc động muốn đá người ta ra ngoài.

Nhưng khi Lạc Bạch thật sự lùi lại, lại phát hiện cánh tay mình hơi lạnh.

Ngay cả chăn cũng không tìm được hơi ấm vừa rồi.

Không biết sau bao lâu, Lệ Diễm nghe thấy tiếng thở đều đều của Lạc Bạch bên cạnh, liền biết cậu đã ngủ.

Do dự hồi lâu, hắn xốc chăn lên, Lệ Diễm vươn tay ra, treo ở không trung hồi lâu, sau đó chậm rãi rơi xuống, vừa đúng đầu ngón tay của Lạc Bạch.

Từ đầu ngón tay dường như có hơi ấm lan tỏa dần dần, không còn lạnh lẽo.

Lệ Diễm nhắm mắt lại và cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ

Sáng sớm hôm sau, Lạc Bạch dẫn Lệ Diễm đến vườn cây ăn trái của Tây Lĩnh thôn trước, hai người đi một chiếc xe ba bánh nhỏ, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy khu trang trại rộng lớn của Tây Lĩnh thôn.

“Đất đai phì nhiêu, màu mỡ, đất rộng, trình độ kinh tế hiện tại thì được, nhưng nếu cứ duy trì mức kinh tế này trong mười năm tới thì sẽ lạc hậu”.

Lệ Diễm: "Vậy cậu muốn giúp nông nghiệp của thôn Tây Lĩnh nên thành lập hợp tác xã?"

Lạc Bạch: "Một trong những lý do."

Lệ Diễm: "Thành lập sao?"

Lạc Bạch: " Thỉnh cầu dễ dàng thông qua, nhưng còn kém nhiều mới có thể duy trì và phát triển."

Cậu mô tả từng kế hoạch của mình, bao gồm cả giai đoạn đầu tư vốn và tham gia hiện tại.

"Nguồn vốn tiếp theo là không đủ, chủ yếu là do tôi không thể tìm ra cách khác để có tiền nhanh chóng. Ít nhất phải đảm bảo rằng khi hợp tác xã đi đúng hướng, chuỗi vốn không thể bị phá vỡ."

Điều khiến Lạc Bạch lo lắng nhất chính là việc dây chuyền vốn bị đứt giữa chừng, dẫn đến tất cả những dự định tương lai chưa kịp khởi động sẽ bị chết non nhanh chóng.

Lệ Diễm: "Tôi cảm thấy, có thể là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi."

Lạc Bạch: "Hả?"

Lệ Diễm: "Còn quá nhiều điều cân nhắc. Sự phát triển của nền nông nghiệp hiện đại không phải một sớm một chiều. Trước hết, phải thành lập HTX. Một khi lợi ích của nó được đặt trên bề mặt, nhìn thoáng qua là có thể thấy được tiềm năng vô hạn sẽ có thể gây quỹ vô số nhiều nhà đầu tư hướng vào. "

Lạc Bạch: "Tôi muốn đánh cuộc lớn."

Lệ Diễm: "Lớn bao nhiêu?"

Lạc Bạch: "Ít nhất, bất cứ khi nào nhắc tới nền nông nghiệp hiện đại của Hoa Quốc, người ta sẽ nhắc đến Lạc Bạch."

Lệ Diễm hơi xúc động trước tham vọng không hề nao núng của Lạc Bạch, hóa ra không phải tiểu nông mà là chiếm độc quyền luôn à?

Y cười: “Nếu cậu cho tôi thấy tiềm năng của HTX, biết đâu khi đứt dây chuyền vốn tôi sẽ đầu tư”.

Lạc Bạch liếc mắt nhìn Lệ Diễm lại nghiêm túc cẩn thận: "Lớn như thế nào?"

Lệ Diễm: "Đủ để lật ngược tình thế."

Lạc Bạch hoàn toàn không tin.

Lệ Diễm ghé vào tai Lạc Bạch nói vài danh từ liên quan đến điện khí Đông Âu.

Lạc Bạch hai mắt dần dần mở to: "Buổi tối trở về đi, tôi sẽ liệt kê một ngàn ưu điểm của hợp tác xã chúng tôi cho cậu xem."

Đại tài chủ!

Tuyệt bức đại tài chủ, có thể làm thịt có thể hố còn có thể lừa gạt.

Nếu là bỏ qua, cậu liền giết chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.