Edit A Quýt dntltk
Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm.
Chương 64
Hồ sơ quy hoạch đường sắt quốc gia được ban hành sau nửa tháng, huyện Bình Nghiêu ở tỉnh Bình Hán đã nằm trong diện hồ sơ quy hoạch một cách ấn tượng.
Nơi này với nhiều núi non, đường gồ ghề, vốn luôn bị loại trừ khỏi sự phát triển kinh tế, một ngày nào đó lại sẽ trở thành một Tụ Bảo Bồn!
( * Bát tụ bảo có tên khoa học là agate và thường được gọi là tụ bảo bồn. Đây được biết đến là cái chậu dùng để thu gom châu báu hay những vật có giá trị nên được thương gia, lái buôn ngày xưa thường dùng để chiêu tài lộc.)
Khi các đại gia của các bên tranh giành khu quy hoạch đường quốc lộ, họ không nhận thấy hành động quyết liệt của chính quyền trung ương, và đã được đưa vào phát triển tương lai cùng với quy hoạch đường sắt.
Hàng loạt chính sách của Trung ương gửi đến người dân cả nước một thông điệp: cải cách, mở cửa, phát triển kinh tế.
Tất cả những người ít nhiều có tầm nhìn xa đang bắt đầu chuẩn bị lao vào cuộc cải cách kinh tế, và nhiều người ban đầu trông đợi đã thấy và tin tưởng vào thông tin này.
Vào những năm 1990, làn sóng sa thải nhân viên trên cả nước và làn sóng sa thải nhân viên thực sự bùng phát về mọi mặt, trào lưu này phát triển mạnh mẽ và lan rộng ra các vùng lân cận cho đến đầu thế kỷ.
Huyện Bình Nghiêu có nhiều núi, ít dân cư nên là khu vực thích hợp nhất để đào hầm xuyên núi cho quy hoạch đường sắt.
Chỉ cần nhà nước định ra kế hoạch đường sắt, hẳn là có người đoán được Bình Nghiêu, nhưng tin tức được bảo vệ nghiêm ngặt, cho đến khi công bố cũng không có tin tức.
Sau khi danh sách được công bố, vô số người đã náo động, choáng váng.
Kim Chính Thành cao hứng chưa được nửa tháng, đang ở trên bàn rượu nghe được tin tức, đối mặt với những ly rượu do đối thủ truyền lại và những lời chúc mừng ác ý, hắn ta sững sờ.
“Hội trưởng Kim, nghe nói anh trả 40 triệu để lấy Bình Nghiêu Nguyên Thương? Chúc mừng anh! Chủ tịch Kim có tầm nhìn độc đáo sớm biết rằng bồn địa cằn cỗi này sẽ bay lên và trở thành Tụ Bảo Bồn! “
Kim Chính Thành: “Cái gì Tụ Bảo Bồn?”
Đối thủ: “Này - ngài lúc này còn giả bộ không biết? Trung ương đã ban hành văn bản quy hoạch đường sắt, Bình Nghiêu là nhà ga chính, giá trị ở đó bay lên rồi, không biết sao?” “
Khu quy hoạch đường sắt? Bình Nghiêu là ga chính?
Rõ ràng từng chữ đều biết, nhưng Kim hội trưởng chính là lý giải không được ý tứ này.
Điều này nói lên điều gì?
Bình Nghiêu không phải là gánh nặng sao? Hắn rõ ràng đem gánh nặng này ném cho Lạc Bạch.
Tại sao chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng, nó đã trở thành Tụ Bảo Bồn?
Đối thủ vỗ mạnh vào đầu, chợt nhận ra: “Này! Nhìn vào trí nhớ của tôi kìa a, tôi quên mất ngài đã bán Bình Nghiêu rồi. Giá bao nhiêu? Hình như là 14 triệu đúng không. Anh nói có đúng không? Hahaha, Tụ Bảo Bồn mua 40 triệu, lại bán vứt đi giá 14 triệu, hội trưởng Kim quả là khí phách, xứng một câu “Tán tài đồng tử”! “
**(Tán tài đồng tử (thiện tài đồng tử): người xuất hiện trong các câu chuyện dân gian, được miêu tả cùng Long Nữ như một tiểu đồng hầu cận bên Quan Thế Âm Bồ Tát. Về sau thường dùng chỉ một người tiêu tiền hoang phí, tẩu tán hết tài sản)
Tán tài đồng tử? Bình Nghiêu tương lai trạm đường sắt? Mua 40 triệu bán 14 triệu - Lạc Bạch?!
Kim hội trưởng ngực ngột ngạt, hai mắt đen kịt, cổ họng có chút mặn ngọt, ánh mắt dần dần không rõ, trực tiếp ngã xuống đất.
Kim Chính Thành, đại lý Bổng Tử Quốc nổi tiếng trong Quả Hành, tức giận đến mức nôn ra máu, ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán trong giới kinh doanh Bình Hán.
Vâng, một vòng kinh doanh Bình Hán, chứ không phải chỉ trong Quả Hành
Kim Chính Thành lại ra ngoài, nhưng lần này hắn là trung tâm của mọi sự chế giễu.
Không ai ngờ Bình Nghiêu lại trở thành Tụ Bảo Bồn, cũng như không ai có thể ngờ rằng Kim Chính Thành vốn được cho là gian xảo, xảo quyệt lại sa ngã mà Lạc Bạch vốn bị coi là nạn nhân. Lại trở thành người chiến thắng lớn nhất.
Lạc Bạch là người thắng lớn nhất, cho dù là địa điểm đấu giá cửa hàng hoa quả hay toàn bộ khu Bình Hán.
Nhưng hiện tại không ai nghĩ rằng việc Dương Tây đổi lấy Bình Nghiêu lại nằm trong kế hoạch của Lạc Bạch, bọn họ cho rằng là trùng hợp.
Rốt cuộc, trước khi có quy hoạch đường sắt, mọi người đều nghĩ Bình Nghiêu là một mớ hỗn độn.
Lạc Bạch tiếp quản đống lộn xộn, đống hỗn độn đó biến thành Tụ Bảo Bồn, cho thấy vận số của người này rất khủng.
Sự cố này đã trở thành một trường hợp rất kinh điển trong giới kinh doanh, được hiểu là 'dù bạn có nhiều mưu lược và kinh nghiệm trong thương trường vẫn như cũ không qua nổi một chút may mắn ' '.
Ngay cả sau khi mọi người nhận ra rằng nó được tính bằng... vẫn không thể thay đổi ý kiến rằng 'Lạc Bạch tương đương với may mắn'.
“May mắn quá!”
“Mua rẻ Bình Nghiêu kiếm được 26 triệu. Nhưng chưa đầy nửa tháng, Bình Nghiêu đã trở thành Tụ Bảo Bồn! Khi quy hoạch xong đường sắt, Bình Nghiêu thành nhà ga, chắc chắn sẽ vượt 100 triệu.”
“ Tay không bắt sói thủ đoạn này quả không sai biệt lắm.”
“Cái này chiêu rút củi dưới đáy nồi dùng đến thật là khéo, mặc cảm a.
“Đó hẳn là may mắn, nhưng cũng may mắn quá đi.”
Cứ hỏi những người đã nhiều năm buôn bán, ai mà không ghen tị với vận may? Chỉ là may mắn một chút thôi mà lòng họ đã thấy vui rồi.
“Lạc Bạch? Hắn là ai? Có quan hệ gì với Lạc gia ở kinh thành?”
“Không a, người của Lạc gia ở kinh đô sao lại ở thành phố Trường Kinh? Nhân tiện, cậu đã xem tin tức trên Trường Kinh TV chưa? Kỳ thi tuyển sinh trung học năm nay Trạng Nguyên tên là Lạc Bạch, nhưng là một người nông thôn. “
“Chắc chắn là không.”
“Hôm khác làm quen đi, chỉ cần vận may này nhất định phải làm quen với hắn, có lẽ thật sự có được chút vận may.”
“Kim Chính Thành... sao rồi?”
“Tôi nghe nói hắn vẫn đang ở bệnh viện.”
“...”
Tất cả mọi người đều im lặng, Kim Chính Thành thực sự quá thảm, thảm đến mức muốn cầm nước mắt thay hắn
Vận khí này, chắc là đụng vào năm bản mệnh đi
Kim Chính Thành ngất xỉu trong viện tỉnh dậy, nắm lấy tay thủ hạ, sốt sắng hỏi: “Trong quy hoạch đường sắt không có Bình Nghiêu đúng không? Không ai nguyện ý phát triển mảnh đất cằn cỗi đó đúng không? Lạc Bạch thua thiệt thảm, tôi đã kiếm được lợi phải không? “
Vẻ mặt của thủ hạ tràn đầy đau thương: “ Hội trưởng, ngài nên đối mặt với hiện thực, dũng cảm lên, trên đời này làm gì không có trở ngại.”
Kim Chính Thành trợn mắt ngoác mồm, thuộc hạ sợ tới mức vội vàng gọi bác sĩ.
Bác sĩ đến ổn định tình hình lại quở trách: “Bệnh nhân đã tới lắm rồi, làm sao có lại khiến hắn chịu kích thích nữa?”
Thuộc hạ rất đau khổ, kích thích này cũng không phải do hắn cho.
Kim Chính Thành cả đời đều sinh không thể luyến, ngược lại nhớ tới Lạc Bạch, nhớ tới mình dương dương đắc ý, tự cho là diễn ra trò hố chết Lạc Bạch, kết quả là lại tự đào hố chôn mình.
Hắn thực sự không muốn sống, thế giới quá lạnh lùng và tàn nhẫn
Thuộc hạ thận trọng an ủi: “Kỳ thật có lẽ chỉ là chúng ta xui xẻo. Nghe nói Lạc Bạch rất may mắn.”
Thà xui xẻo còn hơn bị hố tự sát hoặc đào hố tự vẫn, ít nhất nó cũng không có vẻ chậm phát triển như vậy, không biết hội trưởng có được an ủi không?
Kim Chính Thành: “ Thủy nghịch... Hẳn là năm bản mệnh, thủy nghịch hành...”
Hắn không nên khinh thường sức mạnh huyền học của Hoa Quốc, nghe nói Hoa Quốc già trẻ lớn bé đều tin vào huyền học.
“... Đi bán buôn mặc quần đỏ, cả xe tải lớn cũng mặc quần đỏ!”
So với những người khác vốn tưởng rằng Lạc Bạch may mắn, Đái Thành Tài vốn ở tỉnh Bình Hán lại biết chút ít
Ví dụ, Lạc Bạch đã đầu tư vào nhà máy chế biến Xương Thịnh ở huyện Bình Nghiêu, chẳng hạn như các phương tiện vận tải nhỏ, phương tiện vận chuyển tươi sống và hậu cần dây chuyền lạnh đang được thành lập.
Lạc Bạch còn gọi điện nhờ anh giúp mở thị trường anh đào ở các tỉnh, vì thương nhân trái cây ở các tỉnh chưa có trái nên có thể bán anh đào trực tiếp hoặc ký gửi.
Có nhiều dấu hiệu cho thấy việc đổi lấy Bình Nghiêu, Tụ Bảo Bồn này rẻ mạt không phải do Lạc Bạch may mắn, mà là mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát.
Đái Thành Tài và nhóm của anh ấy thậm chí còn chắc chắn hơn về suy đoán này bởi những gì Lạc Bạch đã nói khi tiễn máy bay.
Họ đã im lặng về điều đó.
Đái Thành Tài nghĩ về những gì mình đã nói với Lạc Bạch trước đó, đành chịu khuất phục trước những thăng trầm của cuộc đời.
Tv Đội: “Phó chủ tịch, anh nói rằng trái tim trong sáng, ngây thơ và đơn giản của Lạc Bạch, đã bị lừa dối...”
Đái Thành Tài: “tôi đã bị lừa, tôi đã quá thiên chân ngu ngốc, tôi là *xích tử chi tâm, xin thừa nhận.”
(cái tâm của em bé sơ sinh)
Đội ngũ: “Thông cảm và cảm thấy có lỗi cho Lạc Bạch—”
Đái Thành Tài bình tĩnh: “Cho chó ăn.”
Người này có lẽ bị Kim Chính Thành kích thích không ít.
Đội: “Vậy thì yêu cầu của Lạc Bạch?”
Đái Thành Tài nhìn chằm chằm: “Có nên đáp ứng không? Dù cho Lạc Bạch có may mắn hay không, có dã tâm không, cậu ta là người của tỉnh Nam Việt chúng ta. Hơn nữa kế hoạch thực sự là vì lợi ích của nông dân trồng trái cây. Chỉ phần thành tâm này, tôi phải đáp ứng. “
Đến nỗi đã từng đơn thuần thiên chân, hồn nhiên ngày xưa cứ để gió cuốn đi, đừng kể về quá khứ.
Tv Đội: “...”
Nhà máy Đồ hộp Xương Thịnh, với số vốn mới, chính thức đổi tên thành Công ty Thực phẩm Xương Thịnh, tập trung vào lĩnh vực sơ chế trái cây.
Tuy nhiên, do vấn đề kỹ thuật và tài năng nên việc chế biến thứ cấp trái cây chỉ bao gồm trái cây đóng hộp, mứt và trái cây sấy khô, các lĩnh vực còn lại chưa được phát triển.
Trong nửa tháng, Xương Thịnh và các nông dân trồng cây ăn quả địa phương ở Bình Nghiêu đã hái được bốn triệu cân anh đào và ba triệu cân nho.
Sau quá trình chọn lọc cả ngày lẫn đêm, 1 triệu cân anh đào và 1,5 triệu cân nho, được xếp vào danh sách những sản phẩm tuyệt hảo, được lựa chọn, đóng gói theo lô và chất vào các xe tải nhỏ giữ tươi, và vận chuyển đến một số nơi phát triển như Bắc Kinh, Thành phố Thượng Hải, Quảng Châu và Hải Nam.
Còn lại 3 triệu cân anh đào và 1,5 triệu cân nho đều được gửi cho Công ty Thực phẩm Xương Thịnh để xử lý thứ cấp.
Lạc Bạch: “Tất cả trái cây tươi bán trực tiếp đều phải dán tem Bình Nghiêu và HTX Tây Lĩnh, ai mua và ăn loại trái cây cao cấp này phải biết nguồn gốc từ đâu.”
“Nếu có thể, hãy thiết kế một logo. Logo dễ nhớ hơn chữ, và hãy nhớ sử dụng 'Trái cây ưu phẩm' làm điểm bán hàng trong đợt khuyến mại. Giá đã được tăng lên gấp đôi so với giá thị trường hiện tại.”
Lại tổng: “Hai lần?! sẽ có người mua nó?”
Bảy tám tệ một cân anh đào đã là quá đắt rồi, Lạc Bạch còn phải nâng lên mười bốn mười sáu tệ, làm sao có thể bán được?
Đó là bởi vì hắn không biết rằng các loại anh đào bình thường ở các thế hệ sau có thể được bán với giá 60 nhân dân tệ / cân dưới hình thức bán hàng trực tiếp.
Lạc Bạch: “Đừng lo lắng, sẽ có người mua.”
“Trái cây đóng hộp, mứt, trái cây sấy khô đóng gói nên có kiểu dáng riêng, mang tên Công ty Thực phẩm Xương Thịnh. Giá đã hạ, trái cây đóng hộp thấp hơn một phần ba so với giá thị trường hiện nay”.
Tái tổng do dự: “Liệu cách tiếp cận này có phá vỡ thị trường không?”
Lạc Bạch: “Không phải, đây là xu thế.”
Giao việc xong, Chu Vĩnh Lợi không cần nói cho Lạc Bạch biết, chính mình đã làm xong rồi.
Lạc Bạch gọi Đái Thành Tài: “Đái phó hội trưởng?”
Đái Thành Tài suýt chút nữa muốn cúp điện thoại nhưng đến phút cuối đã kìm chế được.
“Nói thẳng.”
“Đúng rồi, lúc trước ngài đã nói đến thị trường anh đào và nho. Bình Nghiêu chọn những quả anh đào tươi chất lượng tốt nhất, nho được vận chuyển đến các thành phố phát triển như Bắc Kinh, Thượng Hải... Mọi chi phí đều do tôi chịu, chỉ cần những tỉnh này là được.. Hiệp hội kinh doanh có thể giúp tôi liên hệ với trung tâm mua sắm tùy chọn ở thành phố địa phương và cung cấp cho chúng tôi một gian hàng. “
Đái Thành Tài: “Đi thành phố lớn quá xa, không chỉ tốn nhiều chi phí vận chuyển mà bản thân cũng không rành địa phương, chợ búa cũng không dễ mở. Sao lại đi xa như vậy để bán trái cây? “
Lạc Bạch: “Bên kia không có chợ anh đào. Chỉ là muốn làm người đi tiên phong.”
Quan trọng nhất, những nơi đó rất dễ phát triển thành thị trường trái cây cao cấp.
Đái Thành Tài lắc đầu: “Người ta nói cậu may mắn, nhưng thật ra tôi ngay cả tính toán của cậu cũng không nhìn thấu.”
Lạc Bạch theo sau thở dài một hơi, nghĩ lại chính mình ngây thơ đáng yêu, sa đọa.
Tại sao tất cả những người từng làm việc với cậu đều cho rằng cậu đầy toan tính?
Rõ ràng Bảo ca đối xử với nhau thẳng thắn, làm việc rất rõ ràng, tính toán kiểu gì chứ?
Đái Thành Tài: “Được, tôi giúp cậu.”
Lạc Bạch cảm ơn: “Cảm ơn Đái đại hiệp, đúng rồi—”
Cậu cười hỏi: “Không biết các thương nhân trái cây ở các tỉnh có muốn mua một lô máy móc tự động mới cho vườn cây ăn trái không? Các loại tưới tổng hợp, tự động? Có hay không có ý định hợp tác? Nếu có, vô cùng hoan nghênh gọi cho HTX Tây Lĩnh. “
Đái Thành Tài: “...”
Được rồi, mùi của sự hợp tác lan tỏa nơi này.
Trong cuộc sống, chỉ cần không ngừng hợp tác, liên minh, chúng ta mới cảm nhận được sức mạnh của sự đoàn kết.
Bình Nghiêu tuy mệnh danh trở thành Tụ Bảo Bồn, nhưng vẫn sẽ thua lỗ cho đến khi xây xong đường sắt.
Bởi lẽ, vấn đề đường xá vẫn còn tồn tại, trừ khi tìm được giải pháp khác để giải quyết thành quả ở vùng núi huyện Bình Nghiêu.
Vì vậy, càng có nhiều người chú ý tới... Về phần này giá trị của Bình Nghiêu quận quả Nguyên Thương hiện tại, thật sự là vô giá trị.
Mặc dù Lạc Bạch đã được nhiều người chú ý, nhưng giá trị của nó sẽ mất vài năm.
Biết được điều này, mãi đến tháng Chạp cùng năm, Công ty Lương thực Xương Thịnh, nơi nổi tiếng về chế biến sâu trái cây, thương hiệu trái cây chất lượng cao Bình Nghiêu, loại máy nông nghiệp mới cho vườn cây ăn trái và hệ thống tưới tiêu tổng hợp cải tiến. Đồng thời xuất hiện. Lạc Bạch và HTX Tây Lĩnh sau lưng cậu ta thật sự đang thúc đẩy thiên triều.