Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 62: Chương 62: Đói bụng




Hiên Viên Sam tức giận, Kỳ An biết.

Ngày đó, một câu Chiến Liệt vừa nói ra, ngón tay Hiên Viên Sam liền run lên, rút khỏi huyện Bách Hội của Chiến Liệt. Đối diện vẻ mặt khó hiểu của Hồ thái y, Kỳ An chỉ có thể cười khổ.

“Ta nghĩ, với thân phận của hắn, nếu có thể trị thì nên sớm trị.”

Quan trọng là, nàng chưa bao giờ cảm thấy Hiên Viên Sam có chỗ nào thiếu hụt.

Trong lòng nàng, hắn bạch y hay cẩm bào đều là dung mạo tuyệt thế, thực hoàn mỹ!

Cho nên nàng tự nhiên không thể tưởng được, hắn cũng là người bệnh.

———-

“Kỳ An!” Chiến Liệt lắc ống tay áo nàng, “Ta đói bụng!”

Trong đình một mảnh yên tĩnh. Ai cũng không thể tưởng được, Đào Hoa công tử trước nói một câu long trời lở đất, kế tiếp lại một câu phàm tục như thế này.

Chiến Liệt lại không quan tâm, lôi kéo tay áo Kỳ An, cười nói: “Ta đói bụng, ta muốn ăn cơm!”

“Tiểu thư!” Phượng Định vội vã chạy tới, trên mặt đầy mồ hôi, “Lãng nhi tiểu thiếu gia đang trên đường về lại phát run.” Không đợi giải thích, Kỳ An quay đầu bước đi.

“Lãng nhi là ai?” Chiến Liệt giữ chặt ống tay áo nàng. Kỳ An quay đầu, ngoắc tay với hắn. Chiến Liệt nghe lời cúi đầu xuống, đưa tai lại gần, Kỳ An lại nhảy dựng lên, hung hăng vỗ lên đầu hắn, “Lãng nhi là nhi tử bảo bối của ta, giờ phiền ngươi tránh qua một bên cho ta.”

Chiến Liệt xoa xoa đầu, ủy khuất nhìn nàng, còn muốn nói gì nữa, Kỳ An đã lại giơ tay lên, “Còn dám nói nữa?”

Chiến Liệt liền ngậm miệng, bộ dáng giận mà không dám nói.

Hiên Viên Cực đứng ở xa nhìn, hai mắt nheo lại.

———–

“Nương!” Lãng nhi đang ngồi trong chăn, vừa thấy nàng đẩy cửa tiến vào liền nhảy dựng lên chạy tới. Kỳ An đón được hắn, tay ấn lên bắt mạch, miệng thì hỏi, “Lãng nhi làm sao vậy?”

Lãng nhi người nóng rực dụi vào lòng nàng, không nói gì.

“Lãng nhi?” mạch đập đều đặn hữu lực, cũng không có gì dị thường, Kỳ An cúi đầu nghi hoặc. Hiên Viên Sam đi tới, nhìn về phía nàng hỏi.

Kỳ An lắc đầu, ôm chặt Lãng nhi, “Lãng nhi, nói cho nương, Lãng nhi bị làm sao? Nương ở đây, đừng sợ!”

Lãng nhi run lên, rầu rĩ nói, “Lãng nhi không biết, Lãng nhi chỉ thấy rất lạnh.” Lạnh? Tại sao lại lạnh? Kỳ An lại đè cổ tay hắn, đúng là không có gì dị thường.

Ôm chặt lấy hắn, “Vậy giờ còn lạnh nữa không?”

“Giờ thì không lạnh nữa”

“Lãng nhi!” Lạc Anh đi tới, theo sau là Lạc Hoài Lễ mặt đầy sầu lo.

Lạc Anh đặt tay lên đầu Lãng nhi, “Tiểu Thất, có chuyện gì vậy?” Kỳ An lắc đầu, có chút hoảng loạn, “Ta không biết!”

Mu bàn tay ấm áp, là Hiên Viên Sam đặt tay lên tay nàng.

Hai mắt nóng lên, nàng ngẩng đầu, “Hiên Viên, chàng đi thỉnh sư phụ lại đây một chuyến đi!”

Đối với thân nhân của mình, quan tâm sẽ bị loạn, không thể giữ tâm trí bình ổn, kết quả là sẽ mang chuyện bình thường ra làm ầm ĩ lên.

Lãng nhi nằm yên trong lòng nàng một lát thì bắt đầu cựa quậy lung tung, “Nương!”, cả tay và chân cũng giãy ra, “Lãng nhi không sao, Lãng nhi muốn đi chơi!”

“Lãng nhi!” nàng đau đầu, “Thân thể ngươi còn chưa khỏe!” – “Nương luôn nói Lãng nhi không bị bệnh. Lãng nhi không sao!” – “Không sao mà mùa hè lại kêu lạnh?”

“Vì sao không thể lạnh?” Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Kỳ An nghiêm mặt, “Đã muộn thế này còn chơi gì mà chơi?”

Lãng nhi nháy mắt liền xụ mặt, “Là… Lãng nhi đói bụng, Lãng nhi muốn ăn cơm!”

“Ta cũng đói bụng!” bên ngoài vang lên tiếng nói, một hồng y thiếu niên đang ngồi ở đầu tường.

Kỳ An quay đầu nhìn Hiên Viên Sam, “Vương phủ thị vệ của chàng không được tốt lắm!”

Hiên Viên Sam không nói gì.

Không phải vương phủ thị vệ của hắn không tốt, mà là hắn vĩnh viễn nhớ rõ bộ dáng bi thương muốn chết của nàng lúc biết tin người kia bị thương.

Đó vốn là yêu, vô luận ngươi có chán ghét cỡ nào, lại bởi vì nàng yêu mà sẽ thủ hạ lưu tình.

Một bàn ăn lớn được bày lên, Chiến Liệt chỉ ăn một miếng liền buông đũa, “Thật khó ăn!”

Lãng nhi đang nhai nhồm nhoàm liền lập tức dừng lại, mắt liếc sang.

Hiên Viên Sam cũng buông chén đũa, khoát tay áo với quản gia.

Quản gia lập tức tiến lên, “Không biết Chiến công tử muốn ăn gì?”

Chiến Liệt ngẩng đầu nhìn Kỳ An, tươi cười, “Kỳ An, ta muốn ăn đồ ăn ngươi nấu.”

“Ta đói bụng. Từ lúc ngươi biến mất, ta vẫn luôn cảm thấy đói. Kỳ An, ngươi sẽ làm cho ta ăn no một lần chứ?” từng câu từng chữ hắn nói ra cuồn cuộn ngấm vào Kỳ An.

“Tiểu thư nhà ta sẽ không!” Trường Khanh mặt tối sầm.

Hắn từ đầu đã không thích người này. Đầu tiên là hại tiểu thư nhà hắn mất tích, sau đó bị thương, hiện tại thật vất vả mới ổn định được ở kinh thành lại bị hắn chạy đến gây rối.

Đừng tưởng rằng hắn không phát hiện ra chiếc ghế đá bên dưới đang chậm rãi vỡ ra dưới tay của Vương gia.

Giờ hắn lại cư nhiên biến tiểu thư nhà hắn thành đầu bếp. Chiến Liệt cũng không nhìn nàng, chỉ hơi hơi cúi đầu, nói nhỏ, “Kỳ An, ta đói bụng!”

Kỳ An ngồi yên không động. Chiến Liệt chầm chậm ngẩng đầu, ngọn lửa trong mắt ảm đạm đi, hắn nhìn Kỳ An, “Mỗi ngày ta đều gặp ác mộng, ta thấy Kỳ An đứng ở trong ngọn lửa cười với ta, ta liều mạng chạy tới thì Kỳ An lại biến mất.”

“Giờ Kỳ An đã khỏe mạnh ngồi đây, thật là tốt!”

“Kỳ An, ta luôn nghe lời ngươi, không hề tùy tiện làm phân bón. Ta vẫn đứng dưới gốc đào chờ ngươi đến khen ta, chờ tới khi không còn bông hoa nào cả. Ta đợi thật lâu, hoa đào đã thành quả đào, ngươi vẫn chưa tới.”

Tiếng hắn càng nói càng thấp, tới khi không thể nghe thấy. “Kỳ An!” hắn đột nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, trên mặt có bi thương, “Ngươi là tiểu Thất của người khác, nhưng trên đời này là Kỳ An của một mình ta. Kỳ An, Kỳ An, chỉ có ta mới gọi ngươi như vậy.”

Hiên Viên Sam chậm rãi nắm chặt tay. Nàng là Kỳ An của hắn ta, tiếng gọi kia hắn vĩnh viễn không thể kêu. Kỳ An đứng lên, đột nhiên thở dài một hơi “Đi thôi, đi phòng bếp nấu cơm.”

Nàng kéo tay Hiên Viên Sam, đối diện mắt hắn, nàng cười, “Cho dù chàng là vương gia, hôm nay cũng phải làm trợ thủ cho bổn cô nương!”

Để hắn một mình ở đây, không biết sẽ thành cái bộ dạng gì nữa?

————–

“Lãng nhi, làm rất tốt!”

“Chiến Liệt, ngươi đang làm gì vậy?” “Phanh” một tiếng, đẩy Chiến Liệt ra.

“A, Hiên Viên Sam, chàng có biết rau này cần ăn cọng chứ không phải lá không? Chàng rửa đống lá đó làm gì?”

“Trường Lan, Trường Lan, ngươi qua dạy họ nhanh lên!”

Sau một hồi luống cuống tay chân, đồ ăn nóng hổi cũng được bưng lên. Lãng nhi ăn một miếng, liền nhảy dựng lên, kêu to, “Nương, nương bất công!” rồi đưa ngón tay mập mạp chỉ thẳng vào Chiến Liệt, “Vì sao hắn từng được ăn đồ ăn nương làm còn Lãng nhi thì không?”

Rõ ràng là như vậy! Hừ, nương chính là bất công.

Hắn tức giận trừng mắt với Chiến Liệt, “Cho dù bộ dáng ngươi đẹp mắt, Lãng nhi cũng không muốn ngươi làm cha. Nương, nương không được thích hắn!”

Chiến Liệt cũng trừng mắt, “Vì sao không thể thích?”

“Nương bất công, Lãng nhi sẽ kkhông cho nương mến ngươi!”

“Không chấp nhặt với tiểu quỷ nhà ngươi. Kỳ An thích ta nhất!”

“Nương thích nhất chính là Lãng nhi!” Lãng nhi không đồng ý kêu to.

Kỳ An gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát Hiên Viên Sam, thấp giọng nói, “Chiến Liệt vẫn là một hài tử, chàng về sau đừng so đo với hắn!”

Khó chịu trong lòng lúc này mới chậm rãi tan đi. Hiên Viên Sam cười tủm tỉm với nàng, chỉ cần nàng thích, nàng muốn, hắn đều có thể thành toàn. Chỉ cần, nàng yêu hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.