Bầu trời trong xanh, thi thoảng lại có một đám mây nhẹ nhàng bay qua. Bỗng nhiên, một gương mặt phóng đại xuất hiện trước mắt.
Kỳ An mở to mắt, đôi mắt kia cũng chớp chớp, “Tiểu Thất!”
“Sao ngươi lại tới đây?” Không phải là trước hôn lễ thì không được gặp mặt sao? Kỳ An ngồi thẳng người lên.
Lạc Hoài Lễ nghiêng người ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm tay nàng, “Một ngày không gặp dài như ba thu. Tiểu Thất, ngươi không nhớ ta sao?”
Kỳ An nhìn hắn, “Ta thấy ngươi không giống kẻ si tình như vậy!”
Lạc Hoài Lễ đứng dậy, thuận thế kéo nàng theo, cười cười, “Tiểu Thất, ngươi vẫn là chưa hiểu rõ ta!” rồi một tay ôm nàng vào trong ngực, “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Cứ đi rồi sẽ biết!”
Hắn ôm nàng bay lên nóc nhà, Kỳ An thở nhẹ một tiếng, nắm chặt xiêm y hắn.
Lạc Hoài Lễ cúi đầu nhìn nàng, giống như thở dài, “Tiểu Thất, ngươi phải tin tưởng ta chứ!” Mắt hắn yên lặng nhìn nàng, tựa hồ muốn nhìn rõ tâm tư nàng. Kỳ An hơi do dự, cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng thân thể, tựa vào trong ngực hắn.
Lạc Hoài Lễ cười, gật gật đầu với Trường Lan, Trường Khanh đang ở cách đó không xa rồi ôm Kỳ An rời đi.
“Không cần giữ tập tục không được gặp mặt trước hôn lễ sao?” Trường Khanh hỏi Trường Lan.
Trường Lan đứng nhìn tiểu thư nhà mình phía xa xa, “Các vị chủ tử Tiêu gia chưa từng để ý mấy chuyện đó, nói chung vẫn là duy tâm mà thôi!”
Trường Khanh gật gật đầu, chắp tay sau đít, cũng không thèm nói lại.
Ngã tư kinh thành quả nhiên là phồn hoa. Kỳ An đi trên đường cảm thấy cực kỳ không tự nhiên. Lạc Hoài Lễ kia thì không coi ai ra gì, lôi kéo tay nàng, cười cười nói nói. Nàng tỏ ra lạnh nhạt cũng không thể tránh được những ánh mắt người đi đường nhìn lại, cử chỉ trở nên yếu ớt.
Lạc Hoài Lễ làm như không phát hiện ra vẻ khó xử của nàng, cứ nắm tay nàng thật chặt, tùy ý kéo nàng đến một tiểu quán bên đường, chỉ lên giò hoa treo lơ lửng trên đầu, “Ân, đẹp không, tiểu Thất có thích không?”
Kỳ An nhìn trái nhìn phải, dở khóc dở cười, người hiện đại như nàng lại không được phóng khoáng như cổ nhân này. Nhìn sang thấy ánh mắt hứng thú của Lạc Hoài Lễ, “Ngươi cố ý?”
Lạc Hoài Lễ gật gật đầu, không chút áy náy, “Tiểu Thất muốn bảo trì khoảng cách với ta cũng phải xem ta có đồng ý không.” Hắn vốn thông minh như vậy, đối với việc tiểu Thất như có như không kháng cự hắn, làm sao không phát hiện ra.
“Tiểu Thất, ngươi hãy nhớ, ta muốn ngươi toàn tâm toàn ý với ta.”
Kỳ An buông mắt xuống, “Vậy ngươi thì sao, có toàn tâm toàn ý với ta hay không?”
Lạc Hoài Lễ tự phụ cười, “Tiểu Thất, ta nói rồi, ngươi phải tin ta!”
Kỳ An không nói gì nữa, chỉ có bàn tay đặt trong tay hắn là không giãy dụa nữa.
Giờ khắc này, tạm thời xem nhẹ mọi sự, Kỳ An thả lỏng người, bước chân dạo phố giống như ở kiếp trước. Đi đến mỗi sạp quán bên đường, nàng đều nhìn ngắm, tán thưởng, cầm lên tay tinh tế quan sát. Tuy nhiên, dù thích nhưng hà tất đã cần? Cho nên nàng chỉ dừng lại ở việc thưởng thức.
Có lẽ trước kia thật sự không để ý, cảnh vật nơi này cũng không khác hiện đại là bao, những sản phẩm thủ công cổ kính, một cây trâm, một súc vải… đều rất đẹp đẽ.
Kỳ An hứng khởi đi dạo, Lạc Hoài Lễ nhìn thấy, trong lòng tràn đầy vui sướng, xem ra đưa nàng đi một chuyến đúng là một lựa chọn đúng đắn. Từ lúc gặp lại sau kiếp nạn đó, trên mặt tiểu Thất chưa từng hiện lên vẻ vui sướng đơn thuần như bây giờ, hắn vô cùng đau lòng nhưng lại không biết làm gì.
Chính nữ tử này là người hắn muốn dắt tay cả đời. Hắn chờ đợi nàng lớn lên, chờ đợi xem nàng có phải là người thu dụng tâm hắn không. Từ nhỏ đã trân trọng nàng, nhìn nàng vui vẻ trước mắt. Lúc đưa nàng vào trong cung, ngày ngày gặp nhau, thấy nàng dũng cảm quật cường, sớm đã đem tất cả nhu tình trong lòng đặt lên người nàng. Nếu như hắn đã yêu, hắn sẽ tuyệt đối không để nàng cự tuyệt, nàng cũng phải yêu hắn mới được.
—————
Đang đi, bỗng nhiên Kỳ An phát hiện có điểm không thích hợp. Đầu tiên nàng ngẩng đầu xem xét Lạc Hoài Lễ, thấy vẻ cười trên mặt hắn không có gì dị thường mới chậm rãi chuyển mắt ra phía sau hắn, liền giật mình há to miệng, đưa tay chỉ, miệng lắp bắp, “Cái kia, kia là cái gì?” Mấy người đi theo phía sau hắn đều ôm một chồng hàng hóa cao gấp đôi người.
Lạc Hoài Lễ cũng không quay đầu lại, kéo tay nàng xuống, “Không có gì, thích thì mua.”
Kỳ An khép miệng lại, khóc không ra nước mắt, “Lạc Hoài Lễ, ngươi có biết cái gì gọi là đi dạo phố không? Đi dạo phố thú nhất chính là chỉ đi dạo mà không mua, chỉ là thưởng thức thôi.”
Lạc Hoài Lễ nhìn nàng, “Những thứ kia ngươi không thích sao?”
“Thích!”
“Thích thì mua, có gì sai!” Lạc Hoài Lễ nói hợp tình hợp lý.
Kỳ An lại há miệng định nói, cuối cùng lại thôi. Cách nhau vô số thời không, mấy độ luân hồi, căn bản là không thể nói rõ được.
Cuối cùng, nói, “Ta chẳng qua là nhìn xem, không phải là thích, cho nên nếu ta không nói mua, ngươi cũng không cần phải mua!”
Lạc Hoài Lễ nghi hoặc nhìn nàng, gật đầu.
Kỳ An thở ra, quay đầu đi vào một tiệm vải. Không thể không tán thưởng nữ tử cổ đại, thật là khéo tay, vải kia dệt thật là mềm mại thoải mái, Kỳ An ướm vải lên người, màu xanh lam nhẹ nàng, thực là hợp với màu da.
Lạc Hoài Lễ nhíu mày xem xét, “Tiểu Thất, có muốn mua cái này không?”
Kỳ An nhân lúc lão bản không chú ý, liền hạ giọng, “Không cần.”
Lạc Hoài Lễ cực kỳ khó hiểu, “Vì không vui sao? Nếu không thích sao lại muốn xem, lại xem lâu như vậy?”
Kỳ An buông tấm vải trong tay ra, túm ống tay áo hắn kéo ra ngoài cửa, “Ngươi chưa từng đưa nữ nhân đi dạo phố sao? Trọng điểm là đi dạo, sau đó mới là mua.”
Nói xong liền đi trước, Lạc Hoài Lễ vội vàng giữ chặt nàng, cúi đầu nói, “Chưa từng đi dạo.”
Kỳ An kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn hơi hơi trốn tránh, ngữ khí lại kiên định, “Ta đã từng đưa nữ nhân đi chỗ này chỗ khác, nhưng chưa từng đưa nữ nhân đi dạo phố.”
Kỳ An sửng sốt. Hắn liền tiến lên từng bước, ôm lấy Kỳ An, “Tiểu Thất, đưa nữ nhân đi dạo phố, trước kia chưa từng có, về sau cũng sẽ chỉ có ngươi.”
Nghe tiếng tim đập trầm ổn bên tai, Kỳ An khép mắt lại.
Lúc trở về thì Hiên Viên Ký đã đứng đợi sẵn. Lạc Hoài Lễ đi rồi, chỉ còn lại tiểu Thất ở lại bị mắng.
“Tiểu Thất, ngươi không biết hai người không thể gặp mặt trước hôn lễ hay sao?” trên mặt Hiên Viên Ký nổi gân xanh.
“Không biết!” Kỳ An vô tội trả lời.
“Ngươi?” Hiên Viên Ký nghẹn họng, không thể nhịn được nữa, hung hăng vỗ vỗ lên đầu nàng.
Kỳ An kêu lên một tiếng, nhảy ra xa, trông mặt rất là ủy khuất. Đi tới đi lui ở cổ đại này thực sự là không thể thích ứng nổi, người nào cũng là cao thủ, chỉ có nàng tay trói gà không chặt, kiểu gì cũng không phải là đối thủ của người khác.
“Ta quyết định rồi!”
Kỳ An cao giọng nói làm Hiên Viên Ký giật mình, “Lại làm sao vậy?”
Kỳ An vươn tay lên lắc lắc, “Về sau ta muốn dốc lòng nghiên cứu độc dược, không cần biết là cao thủ võ lâm gì gì, dám đụng vào ta thì toàn bộ sẽ ngã xuống đất.”
Hiên Viên Ký sửng sốt nửa ngày, trợn trắng mắt, trông thật không có khí chất, “Tiểu Thất, ngươi không biết gì sao?”
“Biết cái gì?” Chẳng lẽ nàng đã vô tình xúc phạm tập tục cổ quái gì?
“Hồ thái y chính là một tay giết người lợi hại.”
Kỳ An chớp mắt, cẩn thận hồi tưởng.
Nhịn không được, lại duỗi tay vỗ vỗ, Hiên Viên Ký thở dài, “Bao kim châm của hắn có thể cứu người, cũng có thể giết người. Tiểu Thất quả nhiên tâm địa thiện lương, chỉ nhìn thấy lúc cứu người.”
Không đợi Kỳ An tỉnh táo lại, Hiên Viên Ký lại nói, “Thu Tiểu Thất làm đồ đệ, trong lòng hắn nhất định cực kỳ vui sướng, có lẽ được hắn chuyên tâm truyền dạy chỉ có tiểu Thất.”
Kỳ An lấy từ trong ngực ra một bao châm, có chút suy nghĩ, “Nhưng cho tới giờ hắn vẫn chưa nói gì.”
Hiên Viên Ký mỉm cười, “Kim châm trong tay ngươi chính là chí bảo của hắn. Có thể thấy ngươi được Hồ thái y dốc cả ruột gan ra truyền dạy rồi đó.”
Lão nhân kia nha, không, sư phụ, chẳng lẽ không thể nói vài lời về chuyện này hay sao? Kỳ An mắng thầm trong lòng, trên mặt lại hiện lên ý cười ấm áp.
“Tiểu thất!” Hiên Viên Ký gọi nàng, “Hy vọng Lạc Hoài Lễ thật sự hiểu được mình đã có được một nữ tử tốt!”
Nữ tử tốt thì ở đâu cũng có, đâu phải chỉ có một mình Tiêu gia tiểu Thất!
——————–
Ngày nào đó rốt cục cũng đến.
Trường Lan búi tóc cho nàng, trang điểm cho nàng, mặc cho nàng trang phục đỏ. Lúc trùm mảnh voan đỏ lên đầu nàng, Trường Lan cảm thấy mắt nóng lên.
Mạc Nhược nắm tay nàng, dẫn nàng từng bước một đi ra.
Không phải ai cũng có thể lấy chồng hai lần như nàng. Lần trước, nàng đã thất bại thảm hại, lòng nát tâm đau; lúc này đây, liệu có tìm được hạnh phúc?
Lạc Hoài Lễ, người luôn được khen ngợi văn võ song toàn, là vị hôn phu có tình có nghĩa, liệu sẽ đem lại cho nàng một đời hạnh phúc?
Nhớ lúc mới tới dị thế, trông hắn thật đau thương, ôm nàng thì thào nói, “Thực xin lỗi, tiểu Thất, ta đã tới chậm.”
Nhớ tới một buổi tối nọ, hắn nhẹ giọng đồng ý, “Nếu như tiểu Thất không thích, vậy ta sẽ không có nữ nhân khác.”
Nhớ tới lúc hắn không để ý tục quy, cố ý đưa nàng ra cũng, hai tay ôm chặt nàng, “Tiểu Thất, ngươi phải tin tưởng ta.”
Nhớ khi hắn nói, “Một ngày không gặp, như cách ba thu.”
Nhớ tới ánh mắt trầm tĩnh của hắn, nhớ tới vòng tay rộng rãi ấm áp của hắn…
Những lúc ấy chỉ thấy bình thường, hiện giờ nghĩ đến lại thấy rung động.
Ngồi trong kiệu hoa, Kỳ An không khóc, chỉ là tay nắm chặt lấy xiêm y. Cô đơn nhiều năm như vậy, thật vất vả nghĩ cách tìm hạnh phúc, hạnh phúc lại mất đi. Nàng khát vọng có một gia đình của chính mình, lại vì cái gì mà gian nan đến tận đây!
Lạc Hoài Lễ, nếu như hắn toàn tâm toàn ý yêu nàng, vậy cho dù có suốt đời nghèo khổ, nàng cũng sẽ yêu hắn, ở bên hắn. Vô luận là bần cùng hay phú quý, sinh lão bệnh tử cũng tuyệt không tương phụ.
Kiệu hoa dừng lại, Mạc Nhược dắt tay nàng, vững vàng đỡ nàng lên lưng Lạc Hoài Lễ, “Tiểu Thất, nhất định phải hạnh phúc!” Mắt Mạc Nhược đỏ lên.
Lạc Hoài Lễ cõng nàng. Tấm lưng rộng lớn ấm áp, tựa hồ có thể xóa bỏ mọi bi thương tuyệt vọng, để nàng an tâm dựa vào.
Bước qua chậu than, bỏ qua mọi chuyện cũ.
Bái thiên địa, cảm tạ đã để nàng sống lại;
Bái cao đường, cảm tạ ơn đức nuôi dưỡng;
Tương bái, cảm tạ giờ khắc chân tâm tương đãi này, để nàng có thể tiếp tục hy vọng.
“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!” Tiếng hô vang lên, đột nhiên làm Kỳ An lệ nóng doanh tròng.
Giờ đây, liệu nàng có thể có hạnh phúc?