Hiên Viên Sam cuối cùng vẫn không đồng ý để Kỳ An cứu trị.
Hắn thân là hoàng tộc, hiểu rõ hơn ai hết đạo lý sinh tồn trong hoàng thất.
Kỳ An có chút đau lòng, nhẹ nhàng cầm tay hắn, “Có được tôn quý gấp đôi người khác lại mất đi nhiều thứ tốt đẹp khác!”
Hiên Viên Sam khép hờ mắt, nói, “Lời ta nói, chỉ cần nàng có thể hiểu, những người khác thì có quan trọng gì?”
Ngừng một chút, hắn mở to mắt nhìn bụng nàng, tay kia sờ sờ, “Về phần hắn, sinh ra là hài tử của Hiên Viên Sam ta, đó là số mệnh hắn phải thừa nhận.”
Hắn cũng vậy, không thể lựa chọn vận mệnh của mình.
Vốn trời sinh tính đa nghi và bản năng tính kế đã sớm xâm nhập cốt tủy, cho nên hắn rất khát khao sự chân thật.
May mà, hắn gặp nàng.
————–
Chuyện của tiểu Thất rốt cục cũng xong, còn lại chính là ly biệt.
Về Tiêu Lục, Kỳ An sớm có chuẩn bị tâm lý cho nên cũng không bất ngờ.
Chỉ là còn có một người khác khiến nàng cảm thấy trở tay không kịp.
Kỳ An trầm ngâm thật lâu, rốt cục lắc đầu, “Ta không đồng ý.”
Trường Khanh không hề ngẩng đầu đứng phía sau nàng, Tiêu Vinh và Tiêu Lịch đứng trước mặt nàng, tiến lên vài bước, quỳ xuống,
“Tiểu thư, Lãng nhi thiếu gia là tướng tài trời sinh, theo chúng thần tôi luyện vài năm, đối với tiểu thiếu ta tất nhiên là vô cùng hữu ích.”
“Không!” Kỳ An lắc đầu, “Ta sẽ không để Lãng nhi rời xa ta.”
Tiêu Lịch ngẩng đầu lên, “Tiểu thư, con đường của Lãng nhi thiếu gia cuối cùng vẫn là hắn phải tự mình đi.”
Kỳ An không trả lời, chỉ lắc đầu, “Cho dù có ngày như vậy, cũng là chờ cho đến khi hắn lớn.”
Nàng biết tầm quan trọng của việc dạy dỗ từ nhỏ, cũng hiểu hết những chờ mong của bọn họ, nhưng mà Lãng nhi chỉ mới năm tuổi, sao có thể đặt nhiều kỳ vọng lên vai hắn như vậy?
“Tiểu thư, Lãng nhi thiếu gia là hài tử của người, cũng là cốt nhục Tiêu gia. Nếu lúc trước không có biến cố thì thôi, tương lai của tiểu thiếu gia đều do gia tộc phụ thân hắn lo liệu. Nhưng hiện giờ, thân phận của tiểu thiếu gia hoàn toàn thuộc về Tiêu gia, sẽ không có bất cứ trói buộc nào khác.”
Lần này nói chính là Tiêu Vinh, ánh mắt hắn trầm tĩnh, đi tới bên người Tiêu Lịch, kéo hắn lại, tiếp tục nói, “Chúng ta tin tưởng Vương gia đối với tiểu thư tình thâm nghĩa trọng, nhưng tiểu thư nghĩ đối với Lãng nhi thiếu gia thì sao? Vương gia cho dù có thương có yêu thế nào cũng không thể giống như phụ thân ruột thịt, liệu có tức giận mắng mỏ, thậm chí động tay động chân?”
Trong lòng Kỳ An do dự, lại quay đầu không nhìn ánh mắt như hiểu tất thảy của Tiêu Vinh.
————–
Lúc Hiên Viên Sam hồi phủ, tự nhiên có người bẩm báo chuyện này với hắn.
Khi hắn vội vàng chạy tới, Kỳ An đang ôm Lãng nhi ngồi trong sân.
Thân ảnh mẫu tử gắn bó dưới ánh trăng, mông lung mỹ lệ. Hắn bước chậm lại, đứng trong bóng tối.
“Nương?” Lãng nhi ngẩng đầu lên, “Nương sao vậy? Sao hôm nay lại không nói gì?”
“Lãng nhi, nương có chuyện muốn hỏi con.”
Nhìn đôi mắt sáng long lanh của hài tử, trong phút chốc lại không biết bắt đầu thế nào.
“Nương muốn hỏi gì? Nương hỏi đi! Nương hỏi đi!”
Kỳ An vỗ nhẹ lên khuôn mặt tròn của hắn, “Lãng nhi, Lãng nhi thích cái gì, hoặc là Lãng nhi có từng nghĩ lớn lên sẽ làm gì không?”
Tựa hồ không hề nghĩ nhiều, Lãng nhi giờ tay lên hô to, “Lớn lên Lãng nhi sẽ bảo vệ nương!”
Không khỏi bật cười, cảm thấy thật ấm áp Kỳ An hôn nhẹ lên trán hắn, “Vậy ngoài việc bảo vệ nương, Lãng nhi còn muốn làm gì?”
“Còn muốn đưa nương đi xem tháp Lôi Phong. Tháp Lôi Phong đè nặng lên Bạch nương nương!”
“Lãng nhi, ngoài những chuyện liên quan đến nương, Lãng nhi sẽ tự mình đi đâu? Lớn lên muốn trở thành người như thế nào?”
Lãng nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Lãng nhi muốn làm đại tướng quân lợi hại giống như ngoại công. Không, phải lợi hại hơn cả ngoại công!”
Kỳ An buông Lãng nhi ra, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Muốn trở thành tướng quân giống như ngoại công sẽ rất vất vả.” nàng xòe tay hắn ra vuốt ve vết chai nhỏ trên bàn tay mềm mại của hắn, “Vết chai này sẽ không biến mất, mà sẽ càng ngày càng nhiều hơn.”
Lãng nhi chớp chớp mắt, nửa ngày sau mới lắc lắc tay nàng nói, “Nương, nương quên rồi sao? Nương nói làm việc mình thích thì sẽ không quản ngại vất vả!”
Trong mắt bỗng ươn ướt, bảo bối trước giờ vẫn đặt trong lòng bàn tay, bảo bối nàng luôn nghĩ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh lại trong nháy mắt sẽ rời xa.
“Lãng nhi, về sau nếu có người hỏi tên, tên Lãng nhi chính là Tiêu Lãng.”
Lãng nhi nhìn nàng không hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu.
“Trường Khanh!” sau khi cho Lãng nhi ngủ, Kỳ An gọi.
Trường Khanh cúi người xuống ôm Lãng nhi, “Dạ, tiểu thư.”
“Ngươi nói với Tiêu thúc thúc, chờ đến khi Lãng nhi mười bốn tuổi, ta sẽ để hắn đến quân doanh.”
Mười bốn tuổi ở hiện đại mà nói vẫn chưa thành nhân, nhưng với bối cảnh đặc thù nơi đây, ngần ấy tuổi đã là lớn.
Khóe miệng Trường Khanh có ý cười, “Dạ, tiểu thư!”. Cái làm hắn khâm phục nhất là Tiêu thúc thúc đã sớm dự đoán được kết quả này.
—————
Tiêu Lịch thân là thống lĩnh cấm quân, tự nhiên sẽ ở trong kinh, mặt khác, Tiêu Hoa cũng được giữ lại, dù sao trong các chuyện quan trọng cũng có chuyện của tiểu thiếu gia, không phải sao?
Chuyện Tiêu Lục phải rời kinh tự nhiên lan truyền khắp trong triều.
“Công chúa?” nhìn thấy Linh Chiêu đột nhiên tới, Tiêu Lục ngây ngẩn cả người.
Nhìn xung quanh đã chuẩn bị đầy đủ, Linh Chiêu ảm đạm cười, “Tất cả đều đã chuẩn bị rồi sao?”
“Dạ!” Tiêu Lục đáp.
Sau đó lại không biết nói gì, giữa hai người chỉ còn lại trầm mặc.
“Tiểu Lục, chúng ta sao lại biến thành thế này?” Linh Chiêu nhìn ánh nến, chậm rãi mở miệng.
Tiêu Lục nhìn ra ngoài cửa, không nói gì.
“Tiểu Lục, người có từng yêu ta?” khóe miệng chứa chút tự giễu, Linh Chiêu hỏi.
Tiêu Lục mấp máy môi, lại hỏi một chuyện khác, “Linh Chiêu, ngươi biết ta trước kia không? Ta trước khi mất trí nhớ?”
Ánh mắt thoáng ngưng đọng, Linh Chiêu hỏi hắn, “Ngươi nhớ được chuyện gì rồi?”
Tiêu Lục lắc đầu, “Bọn họ đều nói trước kia ta yêu Trường Lan, nhưng hiện giờ nhìn thấy nàng lại không thấy thân cận. Sau khi mất đi trí nhớ, ta nghĩ rằng đã mến ngươi, nhưng giờ phải rời xa cũng không biết thế nào là bi thương. Ta nghĩ, ta trước kia như thế nào, có phải là cũng như bây giờ, lãnh tâm bạc tình?”
Linh Chiêu chậm rãi nở nụ cười, lãnh tâm bạc tình ư? Tựa hồ có chút đạo lý!
“Tiểu Lục, nếu như vẫn lãnh tâm bạc tình cũng là chuyện tốt.”
—————-
Tiêu Lục đưa Trường Lan về chỗ Kỳ An, đứng trước mặt nàng, trên mặt phảng phất nét cô đơn chính hắn cũng không biết.
“Tiểu Thất, trí nhớ của ta đã không tìm lại được, mà tình yêu qua đi, cũng trở thành quá khứ. Trường Lan vẫn nên đi theo muội, ta không muốn chậm trễ nàng.”
Kỳ An nhìn ra cửa sổ, Trường Lan và Trường Khanh đang đứng trong sân, cũng không nhìn về phía này.
Mấy ngày nay Trường Lan gầy sọp đi.
“Lục ca, ca đối với Trường Lan thật sự không có chút cảm giác nào sao?”
Tiêu Lục quay đầu nhìn nàng, “Quá khứ có yêu nàng không thì ta không biết, nhưng hiện tại, ta biết ta không yêu.”
Thật ra thêm một nữ nhân cũng không có gì to tát, đêm đó trước khi Linh Chiêu đi cũng nói, có Trường Lan đi theo hắn mọi chuyện cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đúng là không có gì! Hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng hình ảnh tiểu Thất ôm Trường Lan khóc hôm đó bỗng nhiên hiện ra trong đầu.
Vì thế, hắn lắc đầu, “Không, đó là Trường Lan của tiểu Thất.”
Cho nên, không thể phụ.
Thầm hít sâu một hơi, hắn cười, giang tay ra, “Lại đây cho Lục ca ôm một cái, bằng không về sau muốn ôm cũng không được.”
Mũi Kỳ An cay cay, chậm rãi đi tới.
Khoảnh khắc ôm muội muội vào lòng, vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Lục tan biến, hắn cúi đầu ngửi mùi hương ấm áp quen thuộc.
“Hẹn gặp lại, tiểu Thất!”
Hiên Viên Sam bước vào phòng, ngẩn người.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Lục ngẩng đầu lên, thấy hắn thì cười, buông tiểu Thất ra.
Hiên Viên Sam cũng gật đầu, bước tới đỡ lấy Kỳ An.
Kỳ An trừng mắt liếc hắn, mặt hơi nóng lên, khẽ nói, “Ta không sao!”
Hiên Viên Sam cười khẽ, tay đặt trên người nàng vẫn không nhúc nhích.
Tiêu Lục rời tầm mắt, nói, “Tiểu Thất, ta đi!”
Mãi đến khi bóng áo xanh của hắn biến mất ngoài cửa, Hiên Viên Sam mới quay đầu lại, trên mặt có chút suy nghĩ.
————-
Tiêu Lục đi rồi, Chiến Liệt cũng đã biến mất.
Chiến Liệt gửi tới cho nàng một gói quà nặng, nói là lễ vật tặng nàng.
Mở ra, là một bao hoa đào đã hong khô, lả tả rơi xuống.
“Kỳ An! Kỳ An! Kỳ An!”
Mở tờ giấy bên trong ra, trên đó tràn ngập tên nàng, ngoài ra không có gì khác.
Nàng không khóc, bởi Hiên Viên Sam đã đứng bên người. Hắn ôm chặt nàng, “Kỳ An, chờ hài tử ra đời chúng ta trở về đất phong.”
Nếu như đây là kết cục cho hai người, từ nay về sau sẽ là hạnh phúc.