Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 60: Chương 60: NỨ TỬ




Nói một bài không phải một bài, nói một điệu không hẳn một điệu, nhưng những ca từ kia lại khiến người ta nghe rõ ràng.

Trong lòng mỗi người đều có cảm nhận riêng, tuy nhiên đều không phải mối quan tâm của Kỳ An.

Nàng chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay tăng nhanh tốc độ, rồi lại giảm dần. Vừa lòng nhìn sắc mặt Quý Vũ đại biến, Kỳ An cong khóe môi.

Cố ý lờ nàng ta đi, Kỳ An gảy thêm vài nốt nhạc, cảm thấy trong lòng bình lặng xuống mới cười nói với Quý Vũ, “Quý tiểu thư, không biết phen luận bàn này có cần tiếp tục?”

Nếu như vẫn muốn, nàng còn rất nhiều ca khúc có thể hát, ví dụ như “tỷ tỷ muội muội”, hay là “Tiếu hồng trần”… toàn những bài có thể làm cho những cổ nhân này có được một đêm suốt đời không quên.

Quý Vũ cũng phải vận toàn bộ khí lực mới có thể miễn cưỡng duy trì vẻ mặt thong dong, nhìn cây đàn trong lòng Kỳ An, hơi hơi cúi người, “Là do Quý Vũ yêu cầu tiêu cô nương ngực tàng mơ hồ, tự nên khinh thường bực này nữ nhân gia tà âm. “

Tay cầm đàn lại tăng thêm lực đạo, Kỳ An cười hỏi, “Chỗ nào khinh thường, là thật sao không thiện không sai. Mộc biết quý cô nương đối kết quả này, còn vừa lòng?”

Quý Vũ ngẩn mặt ra, cúi đầu, “Tiêu cô nương nói quá lời, là Quý Vũ đã ép buộc!”

“Ngươi đúng là đã ép buộc.” Kỳ An không muốn khách khí với nàng ta, cũng không để ý xem các tiểu thư khuê các thì nên nói chuyện như thế nào.

Nàng quay đầu nhìn Long Liên, “Long Liên, giờ tâm nguyện bình sinh của ngươi đã thỏa rồi chứ?” Giọng nói có ba phần trào phúng, ba phần phẫn nộ.

Quý Vũ lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn Kỳ An, cố gắng không chú ý đến cây đàn trân bảo của mình, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu người đối diện.

Long Liên cũng đã cúi đầu phía dưới, “Là Liên nhi ngày đó nhất thời ngu muội, phạm sai lầm nghiêm trọng, quân Tiêu gia vốn đại nhân đại nghĩa cả thiên hạ đều biết, mong rằng tỷ tỷ đại nhân đại lượng tha thứ cho Liên nhi, dù muốn Liên nhi làm gì, chỉ cần tỷ tỷ mở miệng, Liên nhi nhất định không một câu oán than.”

Vẻ tức giận dâng lên trên mặt Hoàng thượng, hắn hừ lạnh một tiếng.

Kỳ An nhắm mắt, trong lòng cũng thấy bất lực.

Tiếng tăm nhân nghĩa của Tiêu gia quân thì có liên quan gì đến việc hôm nay? Hay là nếu nàng không tha thứ cho Long Liên thì sẽ bôi xấu mỹ danh của Tiêu gia quân?

Thực muốn cười, lại cười không nổi. Nàng nhắm mắt, tùy ý phủi phủi vài cái trên cây đàn rồi mới ngẩng lên.

“Long Liên, ngươi thì có gì sai? Tình trường cũng như chiến trường, được làm vua thua làm giặc, ai có thể nói rõ trắng đen, phân định đúng sai? Đây là chuyện giữa ta và Lạc Hoài Lễ, hắn không tin ta, ta không tin hắn, cho nên mới có kết cục như vậy. Xét đến cùng, chẳng có can hệ gì với ngươi.”

Long Liên há mồm định nói.

Kỳ An lại tiếp tục, “Long Liên, nếu như ngươi nhất định phải được nghe ta nói tha thứ mới an tâm thì giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, ta chưa từng có hận ngươi, cũng chưa bao giờ cảm thấy ngươi là người làm ta vất vả chịu khổ.”

Long Liên đờ đẫn nhìn mặt đất, không biết phản ứng thế nào.

Nàng đã nhiều lần nghĩ, nhiều lần tưởng tượng, nếu Tiêu Thất có cơ hội thì sẽ trả thù nàng, làm nàng nhục nhã đến thế nào, lại không biết nàng ta có thể vân đạm phong khinh nói tha thứ nàng, khiến nàng không biết phải nhận lấy ra sao.

Giống như vận hết sức đánh ra một quyền, lại đánh trúng vào bị bông, không gây nên nổi một gợn sóng.

Kỳ An thu hồi thầm mắt, cảm thụ của Long Liên không phải là trách nhiệm của nàng.

Nàng đẩy cây đàn ra phía trước, không muốn nói gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi.

Lòng bàn tay ấm áp, Hiên Viên Sam đang nắm tay nàng. Nàng cúi đầu nhìn theo từng chữ hắn viết trên mặt bàn, “Ta, chỉ có nàng, chỉ cần nàng!”

Kỳ An dùng sức nắm chặt tay hắn. Lúc này, dù có ai làm gì nói gì, nàng cũng không để ý.

“Vũ nhi, ngươi lại đây ngồi đi!” Quý thái phi rốt cục mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.

“Dạ!” Quý Vũ thi lễ, chân lại không nhúc nhích, ánh mắt khẽ lướt qua cây đàn trước mắt Kỳ An.

Hoàng thượng ho một tiếng. Kỳ An nhìn sang hắn thì thấy tầm mắt hắn đang dừng trên người Quý Vũ.

Nàng cảnh giác nắm chặt tay Hiên Viên Sam, không phải là Hoàng thượng lại có ý tưởng gì đấy chứ?

“Hoàng thượng!” nàng lên tiếng.

Hoàng thượng nhìn nàng, “Tiểu Thất còn chuyện gì sao?”

Kỳ An định nhẫn nhịn, nhưng lại không nhịn được, “Hoàng thượng, ngài hãy quan tâm quốc gia đại sự, còn tứ hôn này nọ gì đó, vẫn là để cho đương sự tự mình chọn thời điểm đến cầu xin thì tốt hơn.” Bằng không, tứ đi tứ lại đều hỏng bét. Đương nhiên, những lời cuối cùng này nàng không dám nói ra miệng.

Hoàng thượng nhìn thoáng qua Hiên Viên Sam. Ánh mắt Hiên Viên Sam lấp lánh nhưng không có bất cứ hành động nào khác.

Ý cười trong mắt càng rõ, Hoàng thượng gật đầu, “Ý trẫm cũng như thế.”

Khẩu khí như trút được gánh nặng, hoàng đệ, ngươi xem, là tiểu Thất nhà ngươi không cho tứ hôn, cũng không phải là ta đã đồng ý với ngươi nhưng không làm đấy.

Thực ra, so sánh thái phi và hoàng đệ, tuy rằng hoàng đệ quan trọng hơn nhưng làm cho thái phi khóc nháo làm loạn, cũng thực là đau đầu nhức óc.

“Quý cô nương, cô nương cầm đàn của mình về đi.” Kỳ An nói.

Rốt cục cũng đợi được những lời này, Quý Vũ nhẹ nhàng thở ra, tươi cười, tiến lên định lấy.

“Khoan đã!” một thanh âm vang lên.

Tay Quý Vũ dừng lại, trong lòng Kỳ An căng thẳng.

Hồng y thiếu niên từ từ đứng lên, ánh mắt nụ cười trong suốt mị hoặc.

“Ta còn muốn nghe ngươi hát! Ta muốn nghe”

Kỳ An nhìn về phía hắn, rốt cục cũng nhìn về phía hắn!

Vẻ tươi cười trên mặt Chiến Liệt không thay đổi, tay lại âm thầm nắm chặt.

Ánh mắt nàng, hắn đã sớm tưởng tượng ngàn vạn lần, nhưng đến lúc được tận mắt nhìn thấy mới biết được, hóa ra nó lại sáng ngời như vậy, ôn nhu như vậy, cứ thế thẳng một đường tiến vào lòng hắn.

“Đó là ai?” Quý thái phi thấp giọng hỏi.

Hoàng hậu hơi quay đầu, “Là thủ hạ của nhị hoàng tử, vài ngày trước có tìm được cho Hoàng thượng một cuốn sách gì đó, rất được Hoàng thượng thưởng thức, gần đây nhận rất nhiều ân sủng.”

Quý thái phi tươi cười, tựa hồ chuyện ngày càng thú vị!

Kỳ An không nói lời nào, mặt Chiến Liệt có chút ảm đạm, nhưng vẫn cố chấp lặp lại, “Người khác đều đã nghe ngươi hát, ta cũng muốn nghe.”

Kỳ An hít sâu một hơi, “Ta sẽ không!”

Khúc ca vừa rồi chỉ thuần túy biểu đạt sự phẫn nộ và ủy khuất trong lòng nàng đối với những người đó, nhưng đối với hắn, nàng không thể dùng loại thái độ và phương thức này được.

Chiến Liệt thấp đầu, thanh âm dần dần thấp, “Ta muốn nghe!”

Chiến Liệt cũng không biếu hắn bị làm sao, chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa bùng lên, chỉ muốn nhìn thấy nàng khó xử, nhìn thấy nàng vô thố mới có thể cảm thấy lòng dễ chịu hơn một chút.

Nàng là Kỳ An của hắn, cho nên hắn khó chịu, nàng cũng phải khó chịu mới đúng.

Bộ dáng cúi đầu mà đứng của Chiến Liệt khiến cho màu đỏ tươi đẹp kia cũng thêm vài phần hiu quạnh.

Hắn cố chấp lặp lại, “Ta muốn nghe! Ta muốn nghe!”

Một hài tử cáu kỉnh, trong lòng Kỳ An bất đắc dĩ cười cười.

Nàng hít sâu một hơi, “Đàn này, ta sẽ không dùng nữa. Ta thổi tiêu được chứ?”

“Không được!” Chiến Liệt lắc đầu, “Thổi tiêu sẽ không có ca từ.”

Cái hắn muốn nghe, chỉ là thanh âm của nàng.

“Ta muốn nghe, hãy hát cho ta nghe!”

Hiên Viên Sam bỗng nhiên đứng dậy, lôi tay Kỳ An, miệng mím chặt.

Ánh mắt như đao, sắc bén bắn về phía Chiến Liệt.

Chiến Liệt cũng thu lại nụ cười, nhìn bọn họ tay nắm tay, ánh mắt băng lãnh.

Kỳ An kéo tay Hiên Viên Sam. Hiên Viên Sam ngừng trong chốc lát mới thả lỏng thân thể, liếc mắt nhìn Khinh Ngũ một cái.

Khinh Ngũ lập tức hiểu ý chủ tử, hướng Hoàng thượng thi lễ, “Hoàng thượng, Vương gia muốn cáo lui trước.”

Hiên Viên Sam vốn ghét nhất là những yến hội thế này, nếu đêm nay không có cái hắn muốn, hắn tuyệt đối sẽ không chịu ngồi đến bây giờ.

Hiện tại mục đích của hắn không còn, hắn lại càng không muốn phí thời gian ở đây.

Bởi vậy khi Khinh Ngũ vừa nói xong, không đợi Hoàng thượng gật đầu, hắn liền kéo Kỳ An đi.

Hắn bước đi thực nhanh, chân lại dài, Kỳ An cơ hồ phải chạy mới miễn cưỡng theo kịp.

Cổ tay nơi bị hắn cầm đã phát đau, Kỳ An vội vàng dùng tay kia kéo tay hắn, “Hiên Viên Sam!”

Hắn thì mắt điếc tai ngơ, chỉ có ngực hơi phập phồng.

Kỳ An quýnh lên, dùng sức giật tay hắn ra, “Hiên Viên Sam, chàng làm đau ta!”

Một ngón tay bị nàng bứt ra, Hiên Viên Sam dừng một chút, lúc này mới nhìn về phía nàng.

“Chàng buông ta ra!” Kỳ An hét lên với hắn.

Hiên Viên Sam nhìn cổ tay nàng, nơi đã bị đỏ cả lên.

Hắn dừng lại, vội vàng lỏng tay, nhẹ nhàng xoa lên.

“Ta bảo chàng buông ra!” Kỳ An giật ra, tự mình xoa cổ tay.

“Chàng làm…, ưm!” một câu cũng chưa nói xong, mọi âm thanh liền bị biến mất dưới môi hắn.

Hắn dùng sức mà hôn, làm nàng cảm thấy đau.

Tay Kỳ An đấm lên lưng hắn.

Đương nhiên loại lực đạo này đối với Hiên Viên Sam mà nói, có thể coi như không có.

Tuy nhiên, bởi vì đó là nàng, hắn vẫn nhận ra, sau một lát, hắn cúi đầu thở dài, nới lỏng lực đạo.

Đột nhiên ôn nhu làm cho người ta đau lòng.

Kỳ An không hề giãy dụa, không phải chỉ vì khí tức quen thuộc của đối phương, càng là vì hắn không gây tiếng động, chưa từng nói ra miệng những mong muốn hay bất an.

“Vương gia!” Khinh Ngũ nhảy ra, tránh thoát vật Hiên Viên Sam ném lại trong gang tấc.

Quỳ rụp trên mặt đất, không dám nhìn thần sắc Vương gia, nếu không phải có việc, cho dù gan hắn có lớn bằng trời cũng không dám tới đây vào thời điểm này.

“Vương gia, là Hồ thái y có việc.”

“Sư phụ?” Kỳ An mặc kệ mặt đỏ, lôi Hiên Viên Sam trở về.

Đêm nay đúng là rối loạn mà.

Lúc này, Hồ thái y đang đứng trước mặt Chiến Liệt, miệng há to đút vừa một quả trứng.

Mà Hoàng thượng cũng tỏ vẻ kinh hoàng.

Thấy hai người trở về, bao nhiêu khiếp sợ liền biến thành vui mừng, “Hoàng đệ, ngươi có hy vọng rồi!”

Hồ thái y lúc chưa tiến cung đã danh tiếng lừng lấy cả vùng Giang Nam, cũng đã từng khám và chữa bệnh cho Chiến Liệt khi hắn còn bé, bởi vậy hiểu rất rõ bệnh tình của hắn, độc hắn trúng là cùng một kiểu với Hiên Viên Sam.

Mặc dù y thuật cao thâm, hắn vẫn không thể trị khỏi cho hai người này. Việc này vì thế vẫn canh cánh trong lòng hắn.

Hôm nay tình cờ gặp lại Chiến Liệt, lúc đầu chỉ cảm thấy hơi quen quen, sau nhớ ra mới tiến lên hỏi.

Lúc biết được hắn đã nhìn thấy, lập tức trở nên khiếp sợ.

Hoàng thượng run run cầm tay Hiên Viên Sam, hít một hơi mới mở được miệng, “Chiến Liệt, là ai chữa mắt cho ngươi? Ta lập tức phái người đi thỉnh!”

Chiến Liệt nhìn Kỳ An một cái, quang hoa trong mắt lưu chuyển.

Hồ thái y lại lắc đầu, thở dài, “Sợ là vô vọng. “

“Xin chỉ giáo!”

“Sinh chung rất có linh tính, nếu người kia đã vì Chiến công tử mà dẫn sinh chung rồi, chỉ sợ chung trên người Vương gia đã biết!”

Chiến Liệt chậm rãi mở miệng, “Làm sao để dẫn sinh chung?”

Hồ thái y vuốt râu, “Sinh chung chi dẫn, cả đời lão phu chưa bao giờ nghe nói. Nhưng theo y thuật ghi lại, nhất định là cần máu người để dẫn, người dẫn sẽ phải chịu đau đớn tê tâm liệt phế, lại còn phải giữ cho tâm mạch phẳng lặng mới có khả năng hoàn thành. Chiến công tử, có người nguyện ý làm việc này cho ngươi, quả nhiên là có phúc!”

“Chiến Liệt ngươi…” thanh âm Hoàng thượng vừa vang lên, Chiến Liệt đã đi tới trước Kỳ An, mặc kệ ngón tay Hiên Viên Sam điểm lên huyệt Bách Hội của hắn, hắn kéo ống tay áo Kỳ An lên.

Quả nhiên, trên cánh tay trắng như ngọc của nàng giăng đầy những vết sẹo, tuy đã mờ nhưng vẫn có thể thấy được.

Một giọt nước mắt nhanh chóng trượt xuống, rơi vào vết sẹo kia, nong nóng.

“Chiến Liệt! ” Kỳ An kinh hô.

Chiến Liệt ngẩng đầu nhìn nàng, tươi cười như người thân lâu ngày gặp lại, “Kỳ An, ta biết, người ngươi yêu mến nhất chính là ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.