Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 5: Chương 5: Tiêu gia




Vì nàng tùy tiện nói vài câu chuyện lạc đường là lại được nghe dân ca về chuyện gia đình, “Ngươi cũng biết, ngươi hiện giờ là huyết mạch duy nhất.” Lạc Hoài Lễ chỉ nói một câu như vậy.

Khóe miệng Kỳ An giật nhẹ, nói ba xạo như vậy là có thể đánh lạc hướng bọn họ rồi.

Tiêu gia, Tiêu gia ư? Kỳ An đưa tay gạt gạt bậu cửa sổ.

“Nếu như, ta không phải là Tiêu gia tiểu Thất, có phải sẽ không cần để ý? Không cần đoan trang tiêu sái, không cần tự bảo trọng an toàn bản thân, không cần nhận hôn ước này?” Nàng nghĩ nếu một người không có hy vọng thì sẽ không thất vọng. Sau khi rời khỏi Trương Sở Du, nàng đã xác định cô độc đến già, hiện tại chẳng qua chỉ là đổi sang một thời không khác, có gì không giống chứ.

Thở dài! Lạc Hoài Lễ ôm lấy nàng, không lửa nóng nhưng vẫn rất ấm áp, “Tiểu Thất, không cần lo lắng, cũng đừng sợ hãi, về sau, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Chẳng bao lâu sau, cũng có một người đã ở bên tai nàng hứa hẹn, “Kỳ An, không cần lo lắng, cũng đừng sợ hãi, về sau anh sẽ đối tốt với em.”

Nháy nháy mắt, nàng che đi một khắc hoảng hốt, “Ta biết, cám ơn.” Thân phận Tiêu Thất không thể để nàng làm bậy được. Muốn một cuộc sống đơn giản thì không nên gây chuyện.

“Đây là Tiêu Trường Lan, Tiêu Trường Khanh, về sau, chính là thị vệ bên người ngươi.” Lạc Hoài Lễ chỉ vào hai người đứng sau lưng hắn.

Kỳ An thấy một nữ nhân dung nhan thanh tú, dịu dàng động lòng người, một nam nhân thân ngọc lập, mi hàm viễn sơn, đó là thị vệ của nàng sao?

Hai người quỳ xuống, nữ tử chân thành mở miệng, không giấu được vẻ kích động trong giọng nói, “Tiểu thư, tỷ đệ chúng ta là gia nô Tiêu gia, mười năm trước đại nhân đưa hai người chúng ta đi học nghệ, hiện giờ đã học thành trở về, tự nhiên sẽ bảo vệ tiểu thư, cả đời trung tâm như một.”

Thấy Kỳ An chỉ hé miệng mà không nói câu nào, hai người khấu đầu thật mạnh, Kỳ An thấy vết máu trên mặt đất liền quát to lên một tiếng, “Dừng!”

Trường Lan ngẩng đầu lên, không để ý đến vết thương trên trán, chỉ nhìn chăm chăm vào Kỳ An, “Tiểu thư?”

Kỳ An ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nàng, “Làm người tự do không tốt sao? Tùy ý hành sự không tốt sao?” Vì cái gì lại muốn về bên người nàng làm một thị vệ chứ.

Trường Lan tươi cười, “Hai người chúng ta từ nhỏ đã thề rằng sẽ phụng tiểu thư cả đời. Lời thề đã ra không thể thay đổi.”

“Lời thề mà thôi, cứ coi như chưa hề nói thì có sao.”

Trường Lan biến sắc, lại khấu đầu xuống, “Nếu làm trái lời thề này sẽ không được chết tử tế. Tiểu thư, Trường Lan không dám, cũng không muốn.”

Kỳ An không khỏi cảm than một tiếng, về mặt thủ tín, người cổ đại đúng hơn hẳn người hiện đại.

Lời thề! Thôi hãy tin tưởng một lần. “Trường Lan, Trường Khanh!”

“Dạ, tiểu thư.” Trường Lan tủm tỉm cười, nhãn tình hơi ươn ướt. Trường Khanh mâu quang chợt lóe lên, hơi khịt mũi.

Lạc Hoài Lễ vỗ vỗ đầu Kỳ An, “Tiểu Thất, tốt tốt.”

———

“Thế nào?” Hiên Viên Ký hỏi qua mặt bàn.

Lạc Hoài Lễ lắc đầu, “Hồ thái y nói hắn và tiểu Thất cùng đi hái thuốc, nhất thời quên mất tiểu Thất không có võ công, quay đi quay lại đã không thấy tiểu Thất đâu nữa. Còn lại thì không có manh mối gì.”

Hiên Viên Ký nhếch miệng, “Tiểu Thất không tin chúng ta. Ngay cả ngươi, nàng cũng không tin.” Vừa nói, mắt vừa nhìn thẳng Lạc Hoài Lễ.

Lạc Hoài Lễ thần sắc không thay đổi, “Nàng sẽ tin ta, một ngày nào đó.”

“Ngươi nhất định phải làm nàng tin tưởng, chỉ có như vậy, những người Tiêu gia đã khuất mới có thể an tâm.”

“Ta đương nhiên sẽ làm nàng tin tưởng, không phải vì Tiêu gia, quan trọng hơn, vì nàng là Tiêu Thất, là thê tử của Lạc Hoài Lễ ta.”

—-

Vậy là cuộc sống một người biến thành ba người, Kỳ An ngẫm lại, kỳ thật cũng không tồi.

Trường Lan rất khéo tay, lại tinh tế, chăm sóc nàng rất cẩn thận; Trường Khanh thì trầm mặc ít nói, thường đứng ở cửa, có thể bất động ngây ngốc cả ngày cứ như không tồn tại vậy, nhưng nhìn vào lại làm cho người ta an tâm.

Lạc Hoài Lễ bắt đầu chăm chỉ đến thăm nàng. Vốn việc vị hôn phu đến bái phỏng một chút cũng không có gì nhưng vấn đề là Kỳ An đang lén học y thuật, vì vậy việc này liền biến thành phiền toái.

Vì thế nàng sửa lại thói quen, chuyển sang học vào sáng sớm, như thế lúc học xong cũng sẽ vừa vặn với thời gian Lạc Hoài Lễ xong buổi triều.

“Sư phụ xem đi, đều là cái cổ quái của ngươi làm hại ta, chuyện quang minh chính đại như vậy lại biến thành lén lút.” Kỳ An trừng mắt nhìn lão nhân.

Lão nhân thổi thổi râu, “Cái đó thì quan hệ gì tới ta, ai bảo nữ nhân các ngươi phiền toái như vậy làm gì?”

Ách? Xét đến cùng thì việc lão cổ quái đúng là có quan hệ đến các “chị em”. Kỳ An không nói được gì, đành phải vùi đầu khổ học.

“Ai, Tiêu gia tiểu Thất! Ngươi áo cơm không phải lo, về sau gả nhập Lạc phủ cũng không phải sầu vì sinh kế, học y làm cái gì?” Lão nhân tò mò.

Kỳ An vừa đọc sách y vừa nói, “Như vậy sau này nếu có bị hưu điệu thì còn có thể nuôi sống chính mình.”

“Hưu điệu?” lão nhân mở to mắt, “Ai dám tùy tiện hưu điệu Tiêu gia tiểu thư? Huống chi Lạc Hoài Lễ lại có nhân phẩm tốt như thế, làm sao mà có hành vi như thế được?”

Kỳ An ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Nếu có một ngày ta quá đáng giận, đến mức Lạc Hoài Lễ cũng không chịu được? Thế sự khôn cùng, ta phải có sự chuẩn bị trước mới được.”

Lão nhân day day trán, “Tiêu gia nha đầu, ngươi năm nay cùng lắm mới mười lăm!” Sao lại bi quan như thế? Nhãn tình lão nhân tựa như tia X-quang bắn về phía nàng.

Nhưng mà linh hồn đã gần ba mươi rồi! Nhìn thấy bộ dáng không-có-đáp-án-thề-không-bỏ-qua của lão nhân, Kỳ An cười cười “Được rồi, ta muốn học y là bởi vì ta thích, có thể giúp đỡ người khác, cũng có thể giúp chính mình. Sư phụ đại nhân, ngài vừa lòng chưa?”

Lão nhân liếc nhìn nàng một cái, ai mà tin được chứ!

Kỳ An cũng liếc mắt nhìn lão, không tin thì nàng cũng chịu! Kiếp trước vốn học y, lại vì chuyện của Sở Sở mà càng cảm nhận được sự quan trọng của y thuật. Nhớ tới nhân nhi nho nhỏ kia lúc mới học được ngôn ngữ của người câm điếc, câu nói đầu tiên chính là “Mẹ, con yêu mẹ!”

Khoảnh khắc hạnh phúc đó dường như bao trùm toàn thế giới. Đó là cảm giác thỏa mãn của người làm nghề y, lại là niềm tự hào của người mẹ.

Giờ nghĩ lại, việc Trương Sở Du thay lòng đổi dạ cũng có thể tha thứ. Tất cả mọi người đều bỏ qua Sở Sở, chỉ có nàng, cố chấp dạy Sở Sở đọc môi (nhìn môi đoán lời nói ý ạ), dạy nàng ngôn ngữ của người câm điếc, dạy nàng nghe người khác nói, dạy nàng cách biểu đạt chính mình.

Sở Du muốn có thêm con, nàng lại lo lắng vì thế mà lơ là Sở Sở nên vẫn nói phải đợi Sở Sở lớn thêm một chút. Chờ chờ, chờ nữa, rồi thì nữ nhân khác đã có con với chồng nàng. Nhưng cho dù có được lựa chọn thêm lần nữa, cho dù sớm biết sẽ mất đi Sở Du, nàng vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Nếu như ngay cả nàng cũng bỏ mặc Sở Sở thì hài tử đó coi như đã bị cả thế nhân vứt bỏ rồi.

Về điểm này, nàng vĩnh viễn sẽ không hối hận.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện lão nhân đã gần như ngồi xổm trước mặt nàng, chăm chú nhìn nàng.

Lão nhân đứng lên, chỉnh chỉnh lại y phục, thần sắc trở lại hờ hững, “Kêu một tiếng sư phụ đi!”

“Sư phụ!” Kỳ An nghi hoặc gọi, không phải đã gọi từ lâu rồi sao?

Lão nhân “Ân!” một tiếng, lại nói tiếp, “Về sau sẽ rất vất vả, tiểu Thất, phải chuẩn bị cho tốt!”

Sau một lát, Kỳ An tựa hồ nghĩ ra cái gì, đứng dậy, cúi người hành lễ, “Vâng, sư phụ!”

Lão nhân nhìn nàng, tiếp nhận đại lễ của nàng, giật nhẹ râu, “Tiêu Thất, đừng làm ta thất vọng.”

Bắt đầu từ giờ phút này, bọn họ mới chân chân chính chính trở thành thầy trò.

Thế giới y học quả nhiên bác đại tinh thâm, Kỳ An thực sự bị thuyết phục, vì thế càng thêm mê muội đắm chìm trong thế giới đó. Trường Lan và Trường Khanh biết tiểu thư sáng sớm sẽ chạy tới thái y viện, sau khi trở về, chỉ cần không có ai tới bái phỏng sẽ liền cầm sách đọc ngấu nghiến.

Màn đêm thâm trầm, Kỳ An đọc sách y, miệng lẩm bẩm, tay ghi chép.

Trường Lan đổ dầu vào đèn, thi thoảng rót thêm trà, Trường Khanh ôm trường kiếm, theo thường lệ chôn chân ngoài cửa.

Kỳ An duỗi người, nhìn thấy hai người bên cạnh, thần sắc trên mặt nhu hòa lại, “Trường Lan, các ngươi đi nghỉ đi, ta xem xong sẽ đi ngủ.”

Trường Lan ngẩng đầu lên, cười cười, “Không vội, tiểu thư, chúng ta thức cùng người.”

Trường Khanh quay đầu nhìn nàng, lại nhìn kiếm, không nói lời nào.

Kỳ An thở dài, kéo kéo nàng, “Trường Lan, ta chỉ là đọc sách thôi, không cần các ngươi thủ ở một bên, các ngươi đi nghỉ ngơi đi, không cần canh giữ ở đây.”

Trường Lan bỗng nhiên ôm chầm lấy nàng, ngữ khí có chút nghẹn ngào, “Tiểu thư ở đâu, chúng ta ở đó. Tiểu thư, Trường Khanh và ta, sống chết gì cũng phải ở cùng nhau, ngoài quân đội ra, Tiêu phủ chỉ còn lại ba người chúng ta.”

Đứa nhỏ này, phỏng chừng là bị thảm kịch Tiêu phủ làm cho sợ hãi quá rồi. Kỳ An cảm động, “Được, cùng một chỗ.”

Trường Khanh muốn tới lại thôi, chỉ có khuôn ngực phập phồng là tiết lộ cảm xúc của hắn.

Một đời này, nàng không còn cơ hội có được tình yêu và tình thân, nhưng lại có được những bằng hữu như Trường Lan và Trường Khanh đây, cũng coi như chuyến đi này không tệ.

——–

“Lâu như vậy mới đến kinh thành một lần, sao về sớm vậy?” Hoàng thượng nhìn người đệ đệ này của mình, rất không vui. Đã nói hắn cứ ở kinh thành, lúc nào muốn gặp thì gặp, thật dễ dàng, hắn lại chạy đi xa như vậy, một năm muốn gặp mặt một lần còn phải chờ xem tâm tình hắn có tốt hay không nữa.

Hiên Viên Sam gật đầu, buông chén rượu, khoa tay múa chân, “Đến chính là để điều tra chuyện của Tiêu tướng quân, việc này không hề đơn giản đâu, trước tiên hãy để cho Mạc Nhược xử lý những chuyện liên cương đã.”

Hoàng thượng thở dài một hơi, ai nói làm hoàng đế là tốt, để có quyền thế tối cao này, phải mất đi rất nhiều bạn tốt, trung thần.

“Vậy theo ý ngươi đi. Nhưng mà hoàng đệ, ngươi vẫn chưa tính chuyện thú phi sao?” Mỗi lần gặp mặt đều phải nhắc tới chuyện này, nhưng mỗi lần đều là vô tật mà chết. Nếu nói muốn tứ hôn, Hiên Viên Sam liền phất áo rời đi, mà ngay cả thị vệ có thân thủ tốt nhất hoàng cung cũng không thể ngăn được. Cấp cho hắn nữ nhân làm ấm giường, lại thành đuổi hắn.

Hiên Viên Sam không có phản ứng gì, Hoàng thượng cảm thấy đau lòng, “Thái tử cùng tuổi với ngươi, đã có hài tử chạy đầy đất rồi, bên cạnh ngươi ngay cả người hầu hạ cũng không có. Hoàng đệ, nếu không trẫm sẽ giúp ngươi lựa chọn nhé?”

Lúc nhắc tới thái tử, ngón tay Hiên Viên Sam run một chút, nhưng không lâu. Hiên Viên Ký thân phận tôn quý, tuấn dật phi phàm, lại tài hoa hơn người, quảng có hiền danh, đúng là mẫu nam nhân hàng đầu trong lòng các nữ tử.

“Hoàng đệ?” Hoàng thượng nói nửa ngày, đột nhiên phát hiện bản thân nãy giờ độc thoại, phải nhắc nhở một tiếng.

Hiên Viên Sam đạm đạm liếc hắn một cái, lại cúi đầu, một hồi lâu sau mới lấy ngón tay dấp vào rượu, viết lên bàn, “Ta đợi người, người không đến.” Hay là, đợi không được.

Hoàng thượng day day trán. Thử nói xem, người trong hoàng thất, có ai là không tọa ủng vô số nguyệt sắc, sao lại sinh ra một quái thai như Hiên Viên Sam vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.