Trời Sinh Một Đôi

Chương 24: Chương 24: Âm sai




Nghe thấy giọng nói đằng đằng sát khí của Chân Nghiên, Chân Diệu vội vàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy tươi cười nói: “Nhị tỷ, tỷ yên tâm, muội nắm chắc mà.”

Chân Nghiên trừng mắt nhìn Chân Diệu, thấy vẻ mặt nàng sáng lạn tươi cười đành thở dài: “Muội biết là được rồi.”

Chân Diệu thở ra nhẹ nhõm, có thể thoát được rồi.

Chợt nghe Chân Nghiên hỏi: “Muội có tính toán gì?”

Chân Diệu…

“Tứ muội, muội phải lưu ý Tam muội nhé, muội ấy không đơn giản đâu.” Chân Nghiên tinh tế giảng cho Chân Diệu nghe, “Muội thấy muội ấy tuyển nha đầu kia, nhìn qua bình thường không có gì đặc biệt, nhưng nha đầu kia có tổ mẫu là người đã từng hầu hạ qua lão phu nhân đấy, cha là tiểu quản sự phụ trách thu mua của ngoại viện, còn có một ca ca làm việc tại hiệu thuốc nữa. Mặc dù đều là thân phận tầm thường, nhưng đôi khi lại có tác dụng rất lớn đấy.”

“Tam tỷ quả thực rất thận trọng.” Chân Diệu nói xong kéo kéo tay Chân Nghiên “Nhưng mà Nhị tỷ cũng rất lợi hại mà.”

Chân Nghiên bất đắc dĩ điểm trán Chân Diệu một cái: “Ta có lợi hại, cũng sẽ không tính toán muội, nhưng Tam muội thì không nhất định thế. Những ngày này ta thấy rất rõ, oán khí trong lòng muội ấy vẫn một mực không tan đấy.”

Nói đến chuyện này, Chân Diệu cũng thở dài.

“Được rồi, chính muội cẩn thận là được, không phải tỷ muội một phòng, muội ấy muốn tính toán muội cũng không dễ dàng.”

Hai tỷ muội nói hết lời, rồi mới cùng nhau rời đi.

Trở về Trầm Hương uyển, Chân Diệu mệnh Tử Tô đi gọi đám nha đầu trong sân ra đứng chung với năm nha hoàn nàng vừa mới chọn.

Chân Diệu nhìn chung quanh rồi nói: “Hôm nay cuối cùng người trong sân cũng đủ, ta sẽ nói một chút. Tử Tô tỷ tỷ vốn dĩ là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh lão phu nhân, ngày sau nàng sẽ là người quản lý các ngươi. Về phần đẳng cấp của những người khác, qua vài ngày nữa lại báo lên cũng không muộn.

Khi Chân Diệu nói ra những lời này, thần sắc mỗi nha hoàn đều khác nhau, họ biết rõ đến ngày đó được phân định đẳng cấp gì, thì phải dựa vào thể hiện của những ngày này.

Sau đó Chân Diệu đặt tên cho các nha hoàn mới tới, tướng mạo xinh đẹp nhất gọi là A Loan, nhỏ tuổi nhất gọi là Tiểu Thiền, khí chất thanh tú gọi là Bách Linh, nhìn qua có chút trầm ổn gọi là Dạ Oanh, còn nha đầu béo thì được gọi là Thanh Cáp, ngoài ra trước đó vài ngày còn có nha đầu vừa mới được nàng đề bạt lên làm nha hoàn tam đẳng gọi là Tước Nhi, vừa vặn đủ.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Chân Diệu cực kỳ bận rộn.

Ngoại trừ theo lệ cũ là tập võ và luyện chữ, mỗi ngày còn phải đi phòng bếp nấu cho Ôn thị vài món ăn bồi bổ cơ thể, tự nàng nhìn Ôn thị ăn xong mới rời đi.

Lại thêm việc Chân Nghiên sắp xuất giá, Chân Diệu có ý định thêu cho nàng ấy vài chiếc khăn tay hai mặt.

Chân Diệu nhìn sợi tơ mang tới từ phòng may vá, có chút không hài lòng lắm.

Những sợi tơ này không phải không tốt, chỉ là màu quá ít, lại có vẻ hơi cũ rồi.

“Cô nương, nếu cô nương không hài lòng, không bằng mua một ít từ bên ngoài?” Bách Linh phụ trách đi lấy sợi tơ đề nghị.

“Mua bên ngoài?” Chân Diệu có chút chần chờ.

Bách Linh vội nói: “Đúng ạ, hầu gái nghe người phòng may vá nói ở Thiên Tú các bán sợi tơ vô cùng tốt đấy, màu sắc đa dạng lại đẹp nữa, chỉ là giá hơi đắt, bình thường đều ít khi chọn mua ở đó.

Chân Diệu cũng đã từng nghe sợi tơ được bán ở Thiên Tú các tốt nhưng giá lại cao, nàng nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Nếu thế ngươi đi nói một tiếng với quản sự, để họ chọn mua một ít mang đến đây đi.”

“Dạ.” Bách Linh giòn giã đáp.

Ngày thứ hai Bách Linh liền nhận được sợi tơ mới vừa được mua.

Nhìn sợi tơ màu sắc tươi đẹp, Chân Diệu thoả mãn gật đầu, bắt đầu thêu khăn.

Nàng có kỹ nghệ thêu thùa của nguyên chủ, nhưng vì đã lâu không chạm đến nên có chút lạ tay, tốc độ thêu có chút chậm chạp, cũng may hoạ tiết trên khăn tay không cần quá phức tạp, thời gian vừa đủ đấy.

Hôm nay Ngu thị đi dạo qua tiểu viện của Chân Diệu liền nhìn thấy nàng ấy đang ngồi dưới gốc cây thêu hoa, hai nha hoàn xinh đẹp mặc quần áo màu xanh thay phiên nhau quạt cho nàng, cười nói: “Tứ muội, những ngày qua không thấy muội đi ra ngoài, hoá ra là không đứng tấn nữa mà đổi qua thêu hoa rồi à, lại còn được nha hoàn xinh đẹp như vậy quạt cho nữa, thật an nhàn mà.”

Ngu thị là con gái của võ tướng, nhưng chức quan của phụ thân không cao nên cuộc sống nơi khuê phòng cũng không tinh tế như các cô nương của gia đình huân quý khác, lúc vừa gả vào có chút không thích ứng, hiện tại mới xem như thong thả hơn trước.

Chân Diệu đang lúc phân chia sợi tơ, nghe Ngu thị nói vậy vội vàng để giỏ tơ qua một bên, đứng dậy cười híp mắt nghênh đón: “Đại tẩu đến rồi. Thêu những cái này vô cùng tổn thương mắt nên muội ngồi ở đây cho đủ ánh sáng, đứng trung bình tấn thì lúc nào rảnh đều được, đợi lát nữa Đại tẩu lại chỉ giáo thêm cho muội một chút nhé.”

Về phần hai nha đầu đang quạt phía sau lưng Chân Diệu không nói tới.

Kỳ thật đúng là nàng không có thói quen sai sử người như vậy, chỉ là do những ngày này bọn nha hoàn luôn tranh nhau thể hiện, nên Chân Diệu cũng mặc kệ các nàng ấy.

Chân Diệu dẫn Ngu thị ngồi dưới gốc cây.

Ngu thị liếc qua khung vải đang được kéo căng, không khỏi ngạc nhiên vô cùng.

Trên nền khăn trắng noãn được thêu một bụi hoa hồng, đại đa số đều là hình dáng của nụ hoa chớm nở, kinh diễm nhất chính là đoá hoa hồng chính vô cùng tươi đẹp, có cảm giác thắm thiết nói không nên lời, giống như đoá hoa đang được thêu này là hoa tươi vậy.

Ngu thị nhịn không được thò tay sờ sờ rồi thở dài nói: “Tứ muội, kỹ nghệ thêu của muội thật tốt, đoá hoa này được thêu sống động quá, cảm giác như giơ tay ra là có thể hái xuống vậy.”

Chân Diệu cũng vừa sợ hãi vừa thán phục công phu nữ công của nguyên chủ, lại không thể tự mình thán phục chính mình nên cẩm giỏ tơ nói: “ Đại tẩu xem, sợi tơ được muội chọn vô cùng tốt, nhất là sợi màu đỏ này, muội còn chưa thấy qua màu đỏ nào tươi như vậy, dùng cái này thêu hoa hồng là hợp nhất rồi.”

Hy vọng cô gái đoan trang thông minh như Nhị tỷ của nàng sẽ có được tình yêu từ từ nở rộ.

Ngu thị không am hiểu lắm về nữ công, chỉ nhìn thoáng qua rồi gật đầu phụ hoạ, nhưng hoa hồng trên khung thêu thì yêu thích vuốt ve không buông tay, cúi đầu chậc lưỡi trêu: “ Thậm chí ta còn nghe thấy có mùi hương thoang thoảng này, thật đấy, chẳng những có mà còn dễ ngửi nữa, không phải là lúc tứ muội thêu không rửa tay đấy chứ?”

Chân Diệu cười ha ha: “Đại tẩu, nếu tỷ thích, đợi muội thêu xong cái này sẽ thêu cho tỷ một cái nhé, xem như là đáp tạ ân sư, cam đoan dù đi một đường kim cũng sẽ rửa tay thật sạch sẽ.”

Khuôn mặt Chân Diệu hình trứng ngỗng, ở tuổi này vẫn còn vẻ phúng phính của con nít, mặc dù dáng người hơi gầy, nhưng mặt vẫn có chút thịt, lúc này nàng cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn hết sức đáng yêu.

Mấy tháng qua quan hệ của hai chị em dâu đã thân cận hơn rất nhiều, Ngu thị thấy Chân Diệu cười như thế liền không nhịn được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng: “Tứ muội nói lời phải giữ lời đấy, Đại tẩu nhớ kỹ.”

Lúc này Thanh Cáp bưng một đĩa đào tươi ngon mọng nước đến: “Cô nương, Đại nãi nãi, mời ăn đào ạ!”

Ngu thị nhìn thấy có nha hoàn cao lớn thô kệch như Thanh Cáp liền sững sờ, lại không nhịn được liếc mắt nhìn về phía hai nha hoàn như đoá hoa đứng sau lưng Chân Diệu, thầm nghĩ có phải khác biệt có chút lớn hay không.

Trong lòng Tiểu Thiền và Bách Linh đang đứng sau lưng Chân Diệu cũng có chút tư vị không nói nên lời.

Những ngày này, các nàng đều thấy được dường như cô nương rất chào đón nha đầu béo này, đây rốt cuộc là vì cái gì a!

Chân Diệu cầm lấy một quả đào đưa cho Ngu thị: “Đại tẩu, quả đào này mới được hái từ trong sân của muội đấy, rất tươi, Tẩu thử đi.”

Hiện tại khẩu vị của Ngu thị vô cùng tốt, lúc nhìn thấy quả đào tươi mọng đã có chút chảy nước miếng rồi, nên cũng không kiêng dè nhận lấy, nâng khăn lên che rồi cắn một miếng, thịt quả tươi nhiều nước, hương vị còn ngon hơn mua bên ngoài.

Nhưng nàng đang mang thai cũng không dám ăn quá nhiều đào, ăn hết một cái vị vẫn còn ở miệng, nên chỉ ngồi một lát rồi đứng dậy rời đi.

Đợi đến khi trở về không bao lâu, đột nhiên Ngu thị cảm giác có chút không thoải mái, yết hầu ngứa ngứa liền há miệng ói ra.

Sắc mặc Ngọc nhi bị doạ trắng bệch, vội vàng chạy tới thư phòng.

“Chuyện gì vậy?” Chân Hoán đang đánh cờ với Tưởng Thần, thấy thế liền để quân cờ xuống.

“Đại gia, Đại nãi nãi bị đau bụng lại còn ói ra nữa!”

Chân Hoán nghe xong sắc mặt liền thay đổi, nhìn Tưởng Thần xin lỗi một tiếng rồi vội vàng chạy trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.