Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura
Chúc thần y?
Họ này cũng hiếm thấy, à đời trước có một vị Chúc thần y cũng tương đối nổi danh.
Chúc thần y nguyên quán Bắc Giang, chiến tranh nổ ra, chuyển tới Tĩnh Bắc,
hắn vốn cũng không có danh tiếng, sở dĩ đột nhiên nổi tiếng cũng là có
nguyên nhân.
Lúc ấy em vợ của Lệ Vương Tĩnh Bắc là Kim Triển Hùng, là vị dũng tướng, hắn có hai sở thích, một là đánh trận, hai là mỹ
nhân. Phủ đệ to lớn, nuôi hơn mười vị mỹ nhân, nhưng kỳ quái là nhiều nữ nhân như vậy nhưng nhiều năm trôi qua không có người nào sinh cho hắn
một nhi nửa nữ.
Càng về sau hắn càng gấp, cũng không tuyển mỹ
nhân, chỉ đặc biệt tìm người thắt lưng nhỏ, mông lớn, nghe nói dễ sinh
dưỡng, tuy nhiên vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Có lẽ khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, không biết làm sao lại tìm tới Chúc
thần y, Chúc thần y một câu làm người ta khiếp sợ “Nguyên nhân không có
nhi nữ, là từ tướng quân”
Lời nói tựa sấm sét, khiến người ta hồ đồ.
Kim tướng quân uy phong lẫm liệt, trung khí mười phần, nhìn thế nào cũng thấy không phải thân thể không được!
Hắn phục hồi tinh thần, giận đến mức muốn rút kiếm ra chém Chúc thần y.
Chúc thần y nói “Tướng quân có thể chém ta, nhưng cũng sẽ chặt đứt nhân duyên với tôn tử của mình.”
Con nối dòng có tầm quan trọng rất lớn với nam nhân, Kim tướng quân rốt
cuộc không dám giết Chúc thần y, bắt đầu uống thuốc của ông, nhắc tới
cũng thần kỳ, chỉ dùng nửa năm, trong phủ có mấy mỹ nhân hoài thai.
Miền bắc rất lạnh, tỷ lệ nữ nhân thụ thai nhỏ hơn phía nam, chuyện lần này
nhất thời biến Chúc thần y thành thầy thuốc được săn đón.
La Thiên Trình thoát khỏi hồi tưởng, liếc vị đại phu kia một cái, không khỏi cảm thán, người này đúng là Chúc thần y.
Chờ một chút!
Chúc đại phu này, không phải là Chúc thần y đó sao?
Nghĩ tới lĩnh vực Chúc thần y am hiểu, La Thiên Trình xanh mặt.
“Tổ Mẫu, hay tôn nhi không cần khám nữa, tôn nhi không có bệnh” lần này nói ra, đã có chút nghiến răng nghiến lợi.
Cho dù là nam nhân nào bị hoài nghi không được, cũng tuyệt đối không thể
nhẫn nhịn. Đây nếu không phải tổ mẫu mình hắn đã sớm cung nắm đấm lên
đánh tới.
Lão phu nhân suy sụp cúi mặt xuống. Bí mật thở dài một
tiếng “Tôn nhi đã lớn rồi. Không còn là tri kỷ như khi còn nhỏ nữa. Đứa
bé khi tổ mẫu bị bệnh thay tổ mẫu thử thuốc không biết đã đi nơi nào.
Hiện tại chỉ là thuận tiện để đại phu khám một chút cũng không nguyện ý
……”
Thái dương La Thiên Trình nảy lên, vội vàng gật đầu
Thay vì nghe tổ mẫu cằn nhằn, hắn vẫn nên thuận theo thôi.
Chờ khám bệnh xong, dưới ánh mắt như muốn giết người của La Thiên Trình,
Chúc thần y bình tĩnh nói “Thân thể công tử cục kỳ khỏe mạnh, lão phu
nhân an tâm”
“Chúc thần y, có chuyện gì ngươi có thể nói thẳng, nhà chúng ta cũng không kiêng kị việc này”
La Thiên Trình thiếu chút nữa hộc máu.
Tổ mẫu, ngài vẫn không tin tưởng khả năng của tôn nhi a!
Chúc thần y cũng hung hăng co rút khóe miệng, lại nói “Thể cốt công tử rất
tốt, nếu lão phu nhân không yên tâm ta liền kê một ít dược, uống vào đối với thân thể cũng có chỗ tốt”
Lão phu nhân lúc này mới yên tâm để Chúc thần y đi kê đơn thuốc.
La Thiên Trình đen mặt trở lại Thanh Phong đường.
Hắn uống ực một chén trà lạnh, thấy Chân Diệu đi ra ngoài, lửa giận bốc
lên, đuổi hết nha hoàn ra ngoài, trực tiếp ôm nàng vứt lên trên giường,
sau đó đè lên.
Đến lúc sắc trời bắt đầu tối, hai người mới vân
tiêu vũ tán, hắn vỗ về cái lưng trắng nõn tinh tế của nàng, híp mắt lại
hỏi “Kiểu Kiểu, gần đây tổ mẫu hay cùng nàng nói cái gì?”
Tổ mẫu?
Chân Diệu suy nghĩ một chút, tựa như hiểu chuyện gì xảy ra rồi, không nhịn
được cười nói “không phải là Tổ mẫu lo lắng thân thể chàng sao?
La Thiên Trình nhấp môi, đưa tay đánh vào mông nàng một cái, ảo não nói “Nàng còn cười!”
Thấy thần sắc hắn thực sự không tốt, Chân Diệu thò tay chọc vào lồng ngực
vững chãi của hắn hỏi “Làm sao lại giận thành như vậy?”
La Thiên Trình tức giận nói “Tổ mẫu mời thần y cho ta”
Chân Diệu giật mình, sau đó thì cười không ngừng được.
“Kiểu Kiểu ——” La Thiên Trình lẩm bẩm bên tai nàng “Vì danh dự của vi phu, chúng ta phải cố gắng tạo người a.”
Chân Diệu khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nặng trĩu.
Thân thể của nàng chỉ sợ không dễ hoài thai, hẳn có liên quan hai lần rơi xuống nước.
Nếu nàng thật không sinh được, chuyện này sẽ như thế nào?
Hóa ra, đôi khi, lưỡng tình tương duyệt cũng không đủ.
Phát hiện tâm tình Chân Diệu sa sút, La Thiên Trình hôn lên gò má nàng “Làm sao vậy?”
Hắn nghĩ tới điều gì đó, vội nói “Nàng đừng gấp, mặc dù chúng ta muốn nhưng hài tử tới cũng cần duyên phận, chúng ta còn trẻ, dù cho muộn ba, bốn
năm cũng không sao.
Chân Diệu không muốn nói về vấn đề này, chuyển đề tài nói “Hôm nay ta bắt gặp một chuyện”
“Chuyện gì?”
Chân Diệu chần chừ một chút, nói “Ta bắt gặp Nhị lang cùng …….Yên Nương ở chung một chỗ…….”
Nàng nhìn thần sắc La Thiên Trình không có biến hóa, không khỏi nói “Làm sao chàng không có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đã sớm biết?”
La Thiên Trình cười nói “Đúng vậy”
Hắn dĩ nhiên có thể làm bộ như chưa biết, nhưng ở trước mặt Chân Diệu hắn không muốn làm vậy.
Nếu như ngay cả trước mặt thê tử cũng muốn mang mặt nạ, vậy cuộc sống có ý nghĩa gì đây?
Thấy La Thiên Trình cũng biết, Chân Diệu cũng không có áp lực nói điều thị
phi, xem thường nói “Nhị lang này nhân phẩm thật kém, còn đẩy chuyện này lên người Tam lang, chả trách đoạn thời gian trước, Nhị thúc hận không
thể giết chết Tam lang”
La Thiên Trình khẽ cười một tiếng.
Phụ tử phản bội, huynh đệ kết thù, lúc này mới vừa bắt đầu thôi.
Nhị lang không muốn hài tử trong bụng Yên Nương được sinh ra, người cha này đúng là ngoan tuyệt, ngay cả đại bá hắn cũng không nhẫn tâm đây!
Lại nghe Chân Diệu nói “Cũng khó cho hắn làm ra chuyện chó giả dạng người, người bị oan thì như chó nhà có tang”
Nàng nghĩ tới bộ dạng tuyệt vọng của Tam lang ngày đó, đáy lòng sinh mấy phần thương hại.
“Kiểu Kiểu, nàng đau lòng cho Tam lang? Khóe miệng La Thiên Trình nhếch lên, nụ cười có chút nguy hiểm.
Chân Diệu trừng hắn một cái “Lại nói lung tung nữa, ta liền nói cho tổ mẫu biết chàng cần uống thuốc đó”
La Thiên Trình sờ sờ lỗ mũi.
Chân Diệu nhìn xa xa nói “Chẳng qua là cảm thấy bất công thôi”
“Yên tâm, người đang làm trời đang nhìn, đôi khi, báo ứng chỉ tới muộn một chút thôi.
La Thiên Trình cười nghĩ. Lập tức sẽ thi Hương, sau đó là thi Hội, người càng leo cao, ngã mới càng đau.
Chân Diệu gật đầu, đứng dậy chuẩn bị bữa tối.
Kinh thành nắng xuân rực rỡ, vui mừng tiễn đưa đoàn người lên phía bắc.
Đội ngũ đưa dâu dài dằng dặc đi tới, hai bên đường cỏ xanh ngát, cao cỡ nửa người. Nhìn phía xa là thảo nguyên mênh mông bát ngát, tô điểm bởi
những bông hoa dại rực rỡ. Có thể nhìn thấy lều trại lẻ tẻ, mang phong
vị thôn quê.
Quận chúa Sơ Hà xốc rèm, chán ngán nhìn ra bên ngoài.
Vừa mới bắt đầu nàng còn cảm thấy có chút mới lạ. Nay đã nhìn thấy mấy ngày, sớm cảm thấy chán ghét.
“Lúc nào mới tới Man Vĩ?” nàng gọi một thị vệ tới hỏi
Thị vệ ôm quyền hành lễ nói “Hồi bẩm công chúa. Chờ qua dãy núi phía trước, cũng sắp tới nơi. Công chúa yên tâm, hôm qua người của Man Vĩ đã cưỡi
khoái mã đi trước báo tin rồi”.
Quận chúa Sơ Hà nghiêng đầu nhìn dãy núi nhấp nhô phía trước, thở dài.
Trời bắt đầu tối thì đội ngũ cũng tới chân núi, tạm dừng chân dựng lều ở đây.
Quận chúa Sơ Hà sức cũng lực kiệt đi ra, hít lấy không khí thoáng đãng. Nàng ngẩng đầu lên thầm nghĩ, bầu trời phía bắc này dường như cao hơn một
chút so với kinh thành.
“Công chúa.”
Quận chúa Sơ Hà xoay người, miễn cưỡng gật đầu
La Tri Nhã âm thầm cắn răng, trên mặt bất động thanh sắc, cười dịu dàng
“Công chúa có cảm thấy lạnh không? Khí hậu ở đây khác xa so với ở kinh
thành, tới nơi lại càng khác biệt, vừa nghĩ tới ta đã thấy lo lắng”
Nàng nghĩ đến, hai người cùng lấy chồng xa, bàn về tâm tình, đều đồng bệnh
tương liên, bàn về thân phận, nàng mặc dù không tôn quý như công chúa,
nhưng cũng là một trong những người có thân phận cao nhất từ kinh thành
tới. Tương lai hai người ở Man Vĩ, tất nhiên nên đồng tâm hiệp lực.
Chẳng qua công chúa Sơ Hà tính tình cổ quái, nàng mang khuôn mặt tươi cười
nghênh đón lâu như vậy, đến bây giờ mới miễn cưỡng cùng nàng trò chuyện.
Quận chúa Sơ Hà cũng lười suy đoán tâm tư La Tri Nhã, bĩu môi nói “La đại cô nương, mới chuyện khí hậu bất đồng đã khiến ngươi lo sợ, lá gan không
khỏi quá nhỏ, cũng không giống người đi ra từ phủ Quốc Công”
Nói một phen khiến La Tri Nhã đỏ mặt tới mang tai, quận chúa Sơ Hà xoay người đi dùng cơm, lúc này mới được thanh tịnh.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi, ăn cơm qua loa liền chui vào doanh trướng nghỉ ngơi, chỉ chừa lại thị vệ gác đêm.
Cố tình quận chúa Sơ Hà nghĩ tới qua dãy núi này, nàng thật sự xa rời cố
hương, sợ rằng đời này không thể thấy được nữa, nàng từ sau doanh trướng mở rèm đi ra ngoài, chọn chỗ khuất gió, nhìn về kinh thành.
La
Tri Nhã muốn quan hệ tốt với quận chúa Sơ Hà, vẫn lưu ý động tĩnh bên
này, thấy nàng một mình đi ra ngoài liền không mang theo thị nữ, lặng lẽ theo tới, sau đó đứng ở một bên, giả bộ như vô tình gặp được, cách một
khoảng chào hỏi
“Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”
“Nghĩ tới ngày mai rời khỏi lãnh thổ Đại Chu, liền không ngủ được, công chúa điện hạ thì sao?”
Nghe nàng nói như vậy, có lẽ do cảm thụ giống nhau nên lòng quận chúa Sơ Hà
có chút xúc động, giọng nói so với thường ngày hòa hoãn hơn “Ta cũng
vậy. La đại cô nương, chúng ta cùng tâm sự”
La Tri Nhã vui mừng trong bụng.
Nàng biết đã chọn đúng thời cơ rồi, tương lai tới Man Vĩ, còn gì đáng tin hơn công chúa Đại chu?
Khéo đưa đẩy, ôn hòa, hiểu lễ, thật ra La Tri Nhã được giáo dục theo đúng
tiêu chuẩn của đại gia khuê tú, nàng biết đạo lý tốt quá hóa dở, phối
hợp với tiết tấu nói chuyện của quận chúa Sơ Hà, giọng nói trong trẻo
tán gẫu, có đôi khi dừng lại, hai người không nói cùng lẳng lặng nhìn về biên giới Đại Chu trong bóng đêm, lắng đọng tâm tình phức tạp.
Qua một hồi trầm mặc, quận chúa Sơ Hà vừa định mở miệng nói trở về, nhưng
đột nhiên bụm miệng, chậm rãi ngồi xổm xuống, liều mạng nháy mắt với La
Tri Nhã.
La Tri Nhã giật mình, làm theo bản năng ngồi xổm xuống,
sau đó hướng về phía lều nhìn một cái, thiếu chút nữa đem tay che miệng
cắn nát.
Mấy bóng đen lặng yên không một tiếng động lẻn vào trong
doanh địa, giơ tay chém xuống, thị vệ gác đêm cũng không kịp hừ một
tiếng, chậm rãi ngã xuống.
Quận chúa Sơ Hà trước hết nhìn qua, thấy cảnh đao giơ lên, dưới ánh trăng loáng thoáng bạch quang.
Các nàng vẫn ở phía ngoài, mắt đã sớm thích ứng với hoàn cảnh, rất nhanh
nhìn thấy mấy bóng đen hướng hai chiếc lều hoa lệ nhất đi tới.