Trời Sinh Một Đôi

Chương 237: Chương 237: Bạch trĩ




Edit: Tran Phuong

Beta: Sakura

Nội thị dẫn đầu đi đến trước mặt Thái hậu nói vài câu, người trong điện không tự chủ được dừng đũa.

Chân Diệu gắp một miếng trứng cút thủy tinh lên.

Đây là một món đông lạnh, nửa trong suốt bọc lấy lòng đỏ trứng cút nhìn thanh mát.

Hôm nay mặc dù ngoài trời tuyết rơi, trong điện lại ấm áp như mùa xuân, Chân Diệu không nhịn được hạ thủ.

Lặng lẽ liếc sang hai bên một chút, thấy không ai đặt tâm tư vào việc ăn uống, Chân Diệu yên tâm, khiêm tốn nuốt xuống, sau đó lại gắp một miếng thịt nai khô.

Bên kia Thái hậu biến sắc, tim mọi người đều treo lên.

Lúc Thái hậu đứng dậy, một vị phụ nhân quá mức kinh hãi, quên mất trên tay còn có đôi đũa.

Chiếc đũa rơi xuống bát, phát ra âm thanh thanh thúy, trong điện im lặng đến mức có thể nghe tiếng châm rơi phá lệ rõ ràng, tầm mắt mọi người không khỏi nhìn qua.

Chân Diệu đột nhiên cảm giác cả người nóng rực.

Lẽ nào người làm rơi đũa là nàng?

Cúi đầu nhìn xuống, không đúng, đũa vẫn còn.

“Thế tử phu nhân, thực xin lỗi, bẩn quần áo của ngài rồi.” Trước mắt bao người, phụ nhân kia đỏ mặt xin lỗi Chân Diệu.

Lúc này Chân Diệu mới phát hiện ống tay áo bên trái bị nước canh vẩy lên, chỉ là nàng đang thưởng thức mĩ vị của thịt nai khô, đang suy nghĩ dùng gia vị gì để ướp thịt nai khô, nên nhất thời không phản ứng.

Tất cả mọi người nhìn, Chân Diệu còn chưa muốn mất mặt đâu, ưu nhã đặt đũa xuống, lau khóe miệng, mới mím môi cười nói: “Không sao cả.”

Cử động này rơi vào mắt mọi người, lập tức có nhận xét với hai người.

Chậc chậc, nhìn Thế tử phu nhân phủ Vĩnh Gia Hầu Kiều thị sao lại dễ kích động như vậy, trường hợp này cư nhiên thất thố làm rơi đũa, còn bẩn y phục của người khác, thực vất mặt mũi ở mức độ nhất định.

Nhìn Thế tử phu nhân phủ Trấn Quốc Công xem, nhìn người ta bình tĩnh cỡ nào, quần áo bẩn đến mí mắt cũng không đổi, thẳng đến khi đối phương bồi tội mới khách khí đáp lại.

Sợ rằng nếu Kiều thị không xin lỗi người ta căn bản coi như không phát sinh.

Đây mới là thấy đỉnh thái sơn mà không đổi sắc!

Đều là Thế tử phu nhân. Lại khác biệt lớn như vậy, quả nhiên người so với người thật muốn tức chết. Hàng so với hàng thật muốn vứt!

“Người đâu, mời phu nhân thế tử Trấn Quốc Công xuống dưới thay đồ.” Triệu hoàng hậu thấy mọi người đều nhìn chằm chằm bên kia có chút kỳ cục, mở miệng nói.

Một cung nữ đi tới: “Chân phu nhân, mời.”

Mặc đồ bẩn tiếp tục đứng trong trường hợp này đúng là thất lễ. Chân Diệu đúng lúc đứng lên, Thái hậu liền mở miệng: “Yến hội hôm nay đến đây thôi.”

Nói xong để một lão ma ma đỡ đi.

Thọ yến hoàng thượng, chỉ tiến hành phân nửa Thái hậu liền rời đi, chẳng lẽ xảy ra đại sự gì?

Lẽ nào…… là Hoàng thượng xảy ra chuyện gì?

Không thể a, trước đó không lâu thân thể Hoàng thượng không tốt, gần đây không phải rất có tinh thần sao?

Vừa nghĩ vậy, Triệu hoàng hậu cũng không ngồi yên được, xã giao với vài người rồi rời đi.

Lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Tiếp theo rì rầm nghị luận, một số người trầm ổn liền đứng dậy rời đi.

Thái tử phi vẫn không nhúc nhích, không dấu vết nhìn Chân Diệu bên kia.

“Chân phu nhân, mời theo nô tỳ.” Cung nữ nhắc nhở một tiếng.

Chân Diệu lắc đầu: “Không cần, yến hội sắp giải tán, ta trở về đổi là được.”

Cung nữ thân phận thấp, nghe Chân Diệu nói vậy muốn mở miệng nói lại thôi, không tiện khuyên.

Ngược lại thần sắc lúng túng là Thế tử phu nhân Vĩnh Gia hầu Kiều thị: “Chân phu nhân. Vậy làm sao được, người cứ vậy mà về La thế tử sẽ lo lắng, lại nói dọc đường bị mọi người nhìn thấy cũng sẽ bị cười chê.”

Chân Diệu cúi đầu nhìn bị canh vẩy lên một chút, hôm nay nàng mặc màu sắc sặc sỡ, cũng không quá rõ ràng, lập tức cười nói: “Kiều phu nhân quá khách khí, chỉ là bẩn một bộ đồ thôi, chồng ta sẽ không lo lắng gì đâu. Vết bẩn này cũng không dễ thấy, chờ xuất cung lên xe ngựa liền không ai nhìn được. Hơn nữa, chút chuyện nhỏ như vậy người khác cũng không cười chê, ta ngược lại không quá để ý.”

Thầm nghĩ nữ nhân này nghĩ quá nhiều, chờ nàng lên xe ngựa thay đồ dự phòng, phu quân đại nhân nhà nàng sợ rằng cũng không phát hiện.

Kiều thị càng giật mình.

Một nữ tử tiến cung dự tiệc, mặc đồ bẩn về cư nhiên không sợ bị người nhạo báng?

Phải biết rằng đây là trong cung, phàm phát sinh chuyện gì không bình thường cũng không biết sẽ bị đồn đại thành thế nào!

Uyển chuyển nói ý này ra, Chân Diệu có chút giật mình: “Kiều phu nhân, các phu nhân ở đây đều thấy xiêm y của ta bẩn thế nào, dù đổi thì họ cũng không quên. Nhưng ngươi yên tâm, ta về sẽ không chủ động nói ra.”

Có thể truyền lời ra ngoài đều ở trong điện, Kiều thị này thật đáng thương!

Kiều thị thiếu chút nữa phun một ngụm máu, lúc này mới phản ứng được, có thể không như vậy sao, những người thường ngày nhìn chằm chằm động tĩnh trong cung đều ở đây mà!

Nếu Thái hậu không đột nhiên rời đi, Chân thị bị đưa đi thay đồ, nếu phát sinh chuyện gì khiến người ta chú ý chuyện này của nàng cũng được ỉm đi.

Đúng lúc yến hội cứ vậy giải tán, Chân thị có lý do không thay y phục, liền cứ vậy trực tiếp rời đi, sợ rằng chuyện hôm nay nàng thiếu bình tĩnh không đến ngày mai sẽ truyền khắp nơi thành trò cười trong kinh thành!

Đôi đũa này rơi thật lớn a! Kiều thị hối hận.

Chân Diệu đồng tình nhìn Kiều thị, cứ thế đi.

Thái tử phi thu hồi ánh mắt, móng tay dài lặng lẽ bấm vào lòng bàn tay.

Chết tiệt lại để nàng ta thoát!

Nghĩ đến lời nhắc nhở chưa hoàn thành của Thái tử, tim Thái tử phi nhói lên.

Đến lúc đó nhất định Thái tử sẽ trách nàng.

Thái tử phi tâm sự nặng nề rời đi, nghĩ mấy ngày nay Thái tử càng lãnh đạm, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.

“Đi tìm hiểu xem, bên ngự điện xảy ra chuyện gì.”

Lúc Chân Diệu xuất cung phát hiện La Thiên Trình đã chờ bên xe ngựa.

Lúc này tuyết vẫn rơi, hoa tuyết bị gió cuốn rơi vào trong cổ áo.

Mới từ đại điện ấm áp như xuân đi ra, liền cảm thấy càng lạnh, đến lò sưởi tay cũng nháy mắt đóng băng.

“Cẩn thận kẻo ngã.” La Thiên Trình đỡ Chân Diệu lên xe ngựa, hai người chui vào, hạ rèm xe. Nhất thời bên trong ấm áp dạt dào.

“Sao y phục lại bẩn?” Ánh mắt La Thiên Trình rơi lên tay trái Chân Diệu.

Chân Diệu thán phục.

Một nam nhân như hắn vậy mà quan sát tỉ mỉ như vậy!

Nàng không biết La Thiên Trình ở ngự điện, tất cả đã sớm vạch sẵn kế hoạch, duy chỉ lo lắng, cũng không nắm chắc là nội điện bên kia, bây giờ thấy người, nếu có thể nhìn thấu hận không thể nhìn xuyên qua bên kia kiểm tra một lần mới yên tâm.

“Có người làm rơi đũa, không cẩn thận văng canh lên người ta.”

“Ai?” Sắc mặt La Thiên Trình trầm xuống.

“Thế tử phu nhân Vĩnh Gia hầu.”

Nàng nói không chủ động kể nhưng phu quân đại nhân hỏi vẫn phải trả lời.

La Thiên Trình căng thẳng, cười lạnh một tiếng.

Bọ ngựa bắt ve chim sẻ phía sau. Ai là bọ ngựa, ai là chim sẻ, câu đố này thật thú vị.

Chỉ tiếc Thái tử điện hạ còn chưa kịp thi triển thủ đoạn đã bị bắt rồi.

“Tiệc rượu tiến hành phân nửa thì Thái hậu cho giải rán, có phải chỗ chàng xảy ra chuyện gì?”

La Thiên Trình từ ấm đồng rót một cốc trà cho Chân Diệu: “Mới ra gió, uống cốc trà nóng khu hàn khí.”

Chân Diệu nhận chén trà, thể hiện tư thái đang lắng nghe.

La Thiên Trình không nhanh không chậm mở miệng: “Hôm nay lúc Thái tử dâng lễ vật chúc thọ, dâng một con bạch trĩ.”

“Bạch trĩ?” Chân Diệu có chút giật mình: “Nghe nói bạch trĩ là điềm lành, rất hiếm thấy.”

“Đúng, vật quý vì hiếm.”

“Chẳng lẽ bạch trĩ có vấn đề? Chẳng lẽ bị chết?”

Chân Diệu cũng không quá thiếu đầu óc, nhìn thái độ của Thái hậu rõ ràng phát sinh chuyện không tốt, Thế tử lại cố ý nhắc tới bạch trĩ, vậy hiển nhiên là bạch trĩ có vấn đề.

Đại thọ hoàng thượng lại dâng một con bạch trĩ chết, đây là vô cùng xui xẻo.

La Thiên Trình nhếch môi cười cười: “Không có, vẫn sống khỏe mạnh. Nhưng mà bạch trĩ cư nhiên đổi màu biến thành con gà!”

Gà……..

Lúc này đã lưu hành làm màu như vậy sao? Còn đưa tới trước mặt hoàng thượng, cái này quá cao rồi.

“Vậy Thái tử sao rồi?”

“Hoàng thượng tức giận, lệnh Thái tử bế môn tư quá, sau đó phẩy áo bỏ đi.”

Trước mặt văn võ bá quán. Đường đường là Thái tử lại bị răn dạy như vậy, không chỉ là mặt quét rác.

Địa vị Đông Cung trong mắt người đời tràn ngập nguy cơ.

Hắn muốn chính là trong mắt người đời tràn ngập nguy cơ.

Thái tử là căn bản của đất nước, đông có hải tặc làm loạn, tây có hãn tộc quấy nhiễu, bắc có Lệ vương nhìn chằm chằm, Thái tử khẽ động, thiên hạ dao động.

Hoàng thượng không hoa mắt ù tai, dù thực sự bất mãn cực điểm với thái tử, trong thời gian ngắn cũng không phế Thái tử.

Nhưng có câu trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, điều hắn muốn không phải Hoàng thượng động mà là Thái tử loạn.

Lúc tất cả mọi người nghĩ địa vị Thái tử lâm nguy, vốn chuyện ở bãi săn Bắc Hà đã khiến Thái tử thấp thỏm bất an, làm sao có thể bình tĩnh được.

Nhà đã mối mọt, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, Thái tử sẽ chó cùng dứt giậu làm ra chuyện tự tìm chết.

Trò khôi hài bạch trĩ biến thành gà, giống như tên đã lên cung, truyền ra với tốc độ rất nhanh, mỗi nhà tự có nhận định.

Tưởng thị về phủ Kiến An bá, trước tìm Thế tử Chân Kiến Văn nói chuyện Mạnh phu nhân phủ Thiếu Khanh.

Chân Kiến Văn nghe xong bóp cổ tay: “Sao Lý thị lại cự tuyệt? Không đúng, nhất định là chủ ý của Nhị đệ!”

Tưởng thị nhíu mày: “Lão gia, cự tuyệt có gì không tốt sao? Mạnh Thiếu Khanh là nhạc phụ của Tam hoàng tử, Tịnh Nhi theo Lục hoàng tử, tương lai nếu có chuyện gì Bá phủ chúng ta bị kẹp ở giữa chẳng phải sẽ ở thế khó xử.”

“Đàn bà con gái, biết cái gì!” Chân Kiến Văn trầm mặt.

Nếu Thái tử bị phế, Tam hoàng tử là người có hi vọng thượng vị nhất, Bá phủ bây giờ đứng về phe đó, tương lai sẽ tiến thêm một bước.

Về phần Tịnh Nhi, chỉ là thiếp thất mà thôi, nếu Lục hoàng tử đối địch với Tam hoàng tử, lão có thể nói kiều nữ chỉ là tiện thiếp, Bá phủ sớm đã đoạn tuyệt quan hệ.

Vợ chồng nhiều năm, Tưởng thị vừa nhìn liền biết lão đang nghĩ gì, lòng rét run.

Người trước mắt sủng ái Lam di nương còn hiện rõ trong mắt bà, nhưng trong nháy mắt ái thiếp qua đời, con gái cũng thành thứ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Người đàn ông này quá lương bạc!

Tưởng thị cười giễu: “Lão gia, ta là đàn bà con gái, quả thực không hiểu nhiều điều, nếu ngài có tìm cách không bằng đi thương lượng với Nhị đệ đi!”

Cha mẹ Ngũ nha đầu đều còn, dù là Đại bá cũng không có lý nào đi làm chủ.

“Phu nhân nói đúng, bữa tối không cần chờ ta, ta đi tìm Nhị đệ uống vài chén.”

Chân Kiến Văn vội vã đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.